Người ta thường nói “tình cũ không rủ cũng tới” khiến các bà vợ lo lắng. Tuy nhiên, tôi ít khi để ý đến mối quan hệ của chồng với bạn gái cũ.
Tôi tin ai cũng có cuộc sống riêng và bận rộn với con cái nên không bận tâm đến chuyện tình cảm đã trôi vào dĩ vãng.
Cách đây vài ngày, sau khi con trai học bài xong, vợ chồng tôi đang nói chuyện vui vẻ, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Liếc nhìn màn hình, tôi thấy số lạ. Sau khi nghe xong cuộc gọi, chồng tôi vội vã mặc quần áo cầm theo chìa khóa xe. Tôi gặng hỏi lý do nhưng anh chạy ra thang máy rất nhanh, hứa sẽ kể mọi chuyện khi trở về.
Vì sợ có chuyện chẳng lành, tôi liên tục gọi điện thoại cho chồng nhưng anh không nghe máy. Sau khi con trai đi ngủ, tôi ngồi ở phòng khách chờ chồng về. Mãi đến 2h sáng, anh mới gõ cửa. Tôi thở phào như trút bỏ hết những nỗi lo lắng, bất an trong lòng.
Anh kể, người gọi điện là bạn gái cũ. Tôi biết cô ấy nhưng chưa bao giờ nói chuyện. Chúng tôi chỉ gặp gỡ vài lần trong những cuộc tụ tập bạn bè cấp 3 của chồng.
Sở dĩ, chồng tôi vội vàng đi ngay do con trai của bạn gái cũ bị tai nạn trên đường đi học thêm về. Là mẹ đơn thân, cô ấy cần một người bên cạnh hỗ trợ.
Khi biết chuyện xảy ra với bạn gái cũ, chồng tôi không thể không giúp. Thực lòng, hỗ trợ người khác lúc khó khăn là điều nên làm, nhưng tôi không hài lòng.
Nếu đó là một người đồng nghiệp hay bạn bè cùng lớp, mọi chuyện sẽ khác. Trong trường hợp này, người nhờ cậy là bạn gái cũ của chồng nên tôi không thích.
Với cách suy nghĩ này, mọi người sẽ đánh giá tôi ích kỷ. Thế nhưng, rõ ràng việc sẻ chia tình cảm, sự quan tâm của chồng với người khác là điều mà các bà vợ không bao giờ chấp nhận.
Tôi có ý ghen tuông, trách móc vì sự vội vã quá mức cần thiết của chồng. Tôi đặt câu hỏi vì sao cô ấy nghĩ tới chồng mình đầu tiên mà không phải là người khác? Đồng nghiệp, anh em họ hàng hay bạn bè ở đâu? Chẳng nhẽ cô ấy không có ai khác ngoài chồng tôi để kết bạn trong cuộc sống hàng ngày?
Những câu hỏi dồn dập khiến chồng tôi có vẻ “nóng mặt”. Anh quát tôi và đánh giá vợ “lòng dạ hẹp hòi”.
Anh bảo trong lúc xảy ra sự việc, bạn gái cũ phải một mình ôm con trong bệnh viện, lo lắng trăm bề. Mọi chuyện không đến mức phức tạp như tôi đang nghĩ.
Tôi bóng gió nghi ngờ chồng và bạn gái cũ vẫn còn tình cảm. Chồng lắc đầu ngao ngán, không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện do chẳng có lời nào để giải thích cho lối ghen tuông vô căn cứ.
Tôi bày tỏ, chưa bao giờ thấy chồng vội vã như vậy khi vợ, con cần sự giúp đỡ. Chồng không những không xoa dịu mà còn thừa nhận, suốt bao nhiêu năm qua, tình cảm đã là chuyện của quá khứ.
Thế nhưng, hình bóng ai đó vẫn luôn tồn tại, chỉ mất trí mới có thể xóa sạch những chuyện thuộc về ký ức. Đó là điều mà anh giữ trong lòng, không bao giờ muốn nói ra.
Anh thừa nhận, bản thân phải có chút trách nhiệm hỗ trợ vì trước đây đã bỏ rơi bạn gái cũ để đến với tôi. Thêm nữa, ngoài chuyện yêu đương trong quá khứ, chồng tôi xem cô ấy như một người bạn. Trong cuộc sống, bạn bè giúp nhau chẳng có gì sai.
Tôi không đồng tình và đề nghị anh xem xét lại quan điểm đối với bạn gái cũ. Tôi bỏ qua lần này nhưng không đồng ý với cách hành xử như vậy thêm lần nào nữa.
Tôi sợ rằng, khi cô ấy nhờ được một lần sẽ có những lần sau. Không ai nói trước được, liệu từ vài sự việc như vậy, hai người có thể nảy sinh tình cảm trở lại.
Chồng tôi chê vợ ích kỷ, để ghen tuông lấn át lý trí. Tôi chấp nhận mang tiếng ích kỷ, quyết không san sẻ tình cảm của chồng với người phụ nữ khác.
Theo Dân Trí