Tôi năm nay 37 tuổi, có vợ và 2 con. Gia đình tôi hiện sống trong căn chung cư nhỏ tại Hà Nội, căn hộ mà chúng tôi gom góp và vay mượn họ hàng để mua sau bao năm ở nhà thuê.
Thời điểm mua nhà, tôi có thu nhập khá tốt nên vợ chồng chắc mẩm chỉ sau 2 năm là có thể trả hết nợ. Nhưng có ai biết được chữ ngờ, dịch COVID-19 ập đến, tình hình kinh doanh của công ty tôi lâm vào khó khăn, phải cắt giảm nhân sự. Thật không may, tôi cũng nằm trong danh sách bị cho thôi việc.
Thất nghiệp trong thời điểm hậu COVID-19 khi tuổi đời không còn quá trẻ, tôi gặp khó khăn khi đi xin việc. Dù đã phỏng vấn rất nhiều nơi nhưng tôi đều nhận được cái lắc đầu, dường như các công ty đều muốn tìm những người trẻ, ít kinh nghiệm nhưng có thể đào tạo với mức lương thấp hơn.
Sau gần 2 năm không tìm nổi việc, gia đình tôi lâm vào cảnh túng quẫn vì vợ làm ở cơ quan nhà nước, lương ba cọc ba đồng, tôi không có công ăn việc làm, khoản nợ mua nhà thì hàng tháng vẫn phải lo trả dần.
Để đỡ phải đau đầu, vợ chồng tôi cố tìm mọi cách để tăng thu nhập. Tôi xin việc chạy bàn ca tối tại một nhà hàng, còn vợ tôi bỏ ra ngoài làm doanh nghiệp.
Công việc mới của tôi tuy vất vả nhưng bù lại, tôi có thời gian ban ngày lo cho gia đình, hỗ trợ vợ đưa đón con, chợ búa, cơm nước. Còn vợ tôi tìm được chân trợ lý giám đốc với mức lương hấp dẫn.
Vợ tôi nhanh chóng tìm được công việc trợ lý giám đốc với mức lương cao. (Ảnh AI)
Từ ngày hai vợ chồng có công việc mới, cuộc sống trở nên dễ thở hơn hẳn với gia đình tôi. Mức lương của tôi tuy thấp nhưng cũng phụ giúp được một số khoản chi trong nhà.
Còn vợ tôi với mức lương 25 triệu đồng/tháng có thể dành ra 12 triệu để trả nợ, còn đâu dành cho việc chi tiêu tằn tiện trong gia đình.
Thương vợ phải trở thành trụ cột, tôi cố dành thời gian để lo hết việc nhà, con cái để cô ấy yên tâm công tác. Tôi làm ca tối, vậy mà nhiều hôm 23h về đến nhà vẫn chưa thấy bóng dáng vợ đâu. Tôi biết cô ấy đang nỗ lực hết mình để hoàn thành công việc sếp giao nên càng thương vợ.
Sang môi trường mới, vợ tôi khác hẳn. Cô ấy chăm chút nhan sắc hơn, mua nhiều váy áo đẹp, mỗi lần đi làm là trang điểm kỹ, xịt nước hoa thơm lừng.
Thấy tôi nhìn với ánh mắt băn khoăn, thắc mắc, vợ bảo “công ty toàn em trẻ đẹp, nếu không chỉn chu người ta cười cho”. Vả lại, cô ấy thường xuyên phải đi tiếp đối tác cùng sếp nên cần chý ý trang phục hơn.
Cũng có người nói ra nói vào với tôi rằng ông sếp già của cô ấy nổi tiếng là ham gái, nhưng tôi bỏ ngoài tai. Dù gì vợ tôi cũng đã hai con và không còn trẻ, có phải chân dài 9x đời cuối hay gen Z đâu mà lọt vào mắt những người thành đạt lắm tiền.
Mấy tháng trước, vợ nói công ty mở thêm chi nhánh mới trong Cần Thơ, sắp tới cô ấy sẽ phải đi công tác thường xuyên hơn để sắp xếp văn phòng trong đó.
Thấy tôi có vẻ lo lắng, vợ động viên rằng nếu nhận dự án này, lương của cô ấy sẽ tăng lên 35 triệu đồng/tháng, chịu khó một thời gian thì sẽ đủ tiền trả nợ. Nghe vậy, tôi cũng thấy bùi tai, bởi khoản nợ kia đã kéo dài quá lâu, tôi không muốn tiếp tục căng thẳng vì nó nữa.
Điều khiến tôi băn khoăn nhất là mỗi chuyến công tác của vợ kéo dài tới 4-5 tuần, mỗi lần về chỉ 3-4 ngày rồi lại đi tiếp. Và cũng do tính chất công việc, cô ấy luôn đi cùng sếp.
Nhiều hôm tôi mang cái xe cà tàng ra đón vợ đi công tác về, nhìn vợ bước xuống từ chiếc xe sang của sếp, váy áo điệu đà, tôi không khỏi chạnh lòng.
Mỗi đêm đi làm về, tôi thường gọi điện, nhắn tin cho vợ; nhưng dạo gần đây nhiều khi tôi gọi lúc 23h mà cô ấy không bắt máy, hoặc cô ấy bấm từ chối cuộc gọi rồi nhắn lại một câu: “Khuya rồi, đi ngủ đi, em buồn ngủ lắm”.
Lần gần đây nhất khi cô ấy đi công tác về, hai vợ chồng tôi đã xảy ra căng thẳng. Tôi nhắc vợ nên dành thời gian cho các con để bù đắp những ngày đi xa, nhưng cô ấy cứ một mực kêu bận.
Dù công ty cách nhà chưa đầy 2km nhưng ngày nào cũng gần nửa đêm cô ấy mới về, có khi người còn nồng nặc mùi rượu bia.
Đỉnh điểm là hôm trước, vợ tôi về trong tình trạng say khướt, đến mức ông sếp phải dìu vào nhà. Sáng hôm sau, khi vợ tỉnh rượu, tôi nói với cô ấy rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi không đồng ý chuyện đi công tác nữa.
Nghe đến đây, cô ấy gầm lên: “Anh nhìn lại mình xem, ngữ anh mà lo được tiền trả nợ thì tôi cũng không phải thế này. Ngồi nhà rung đùi đợi vợ mang tiền về mà lại còn lắm chuyện”.
Nghe đến đây, tôi chết sững, còn vợ chả nói thêm lời nào, tiếp tục sắp đồ cho chuyến công tác. Nghe tiếng còi xe của sếp, cô ấy kéo va li đi thẳng, để lại tôi với vô số câu hỏi trong đầu.
Nếu cô ấy dừng công việc này, không biết bao giờ chúng tôi mới trả được nợ, còn nếu tiếp tục, không biết cô ấy có còn là vợ tôi nữa không. Xin độc giả hãy cho tôi lời khuyên để thoát khỏi tình cảnh này.
Theo VTC