Mẹ đưa Ipad ra trước mặt tôi, trong đó có một lố ảnh các mối người ta giới thiệu, lướt qua từng cô một, cô nào mẹ cũng nói con ông này bác kia, công việc rất tốt, lương tháng ngần này, chẳng cần biết tính cách họ ra sao có hợp với tôi không. Một số cô trong ảnh trông thì khá là xinh, nhưng khi tới gặp thì, tôi chỉ còn biết thở dài vì trông “ối giời ôi” quá.
Một số cô khác, ngay lần đầu đến gặp tôi đã hỏi cưới xong ở đâu, có nhà riêng chưa, có xe ô tô chưa, lương tháng bao nhiêu, có nhiều mối quan hệ công việc không, nghe đã thấy chán.
Tôi muốn tìm một cuộc hôn nhân đẹp đẽ, không thực dụng, tốt nhất là giống cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi. Nhưng năm lần bảy lượt đi xem mắt mà chẳng tìm được ai phù hợp, tôi lại bắt đầu nghĩ về vợ cũ.
Cô ấy không chặn Zalo tôi nhưng mỗi lần tôi chào hỏi đều không thấy cô ấy phản hồi. Tôi biết rằng cô ấy thực sự rất buồn.
Vợ cũ của tôi làm nghề kế toán. Cô ấy xinh đẹp, tốt tính, xuất thân con nhà nông nên rất giản dị. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tôi đã bắt đầu theo đuổi, nói đủ lời ngọt ngào. Cô ấy có lẽ thấy tôi cũng không tệ nên đem lòng yêu mến. Cô ấy đưa tôi về nhà giới thiệu, bố mẹ cô ấy rất vui. Tôi hứa sẽ đối xử tốt với cô ấy nên hai bác yên tâm cho phép hai đứa kết hôn. Mẹ tôi lại có chút coi thường cô ấy vì nói rằng không môn đăng hộ đối, nhưng rồi mẹ vẫn cho cưới.
Sau khi kết hôn, như nhiều cặp vợ chồng khác, chúng tôi tin rằng mình chắc chắn sẽ hạnh phúc. Thật tiếc là, mãi chúng tôi vẫn không có con.
Đưa nhau đi khám, chúng tôi biết rằng nguyên nhân nằm ở phía tôi. Nhưng tôi vì sĩ diện lại không muốn nói với ai về việc này, kể cả với mẹ.
Mẹ tôi một mực tin rằng con dâu “điếc”. Mẹ nói nhiều lời quá đáng với vợ tôi khi giục giã cô ấy đi chữa bệnh vô sinh. Vợ tôi không phản ứng, cũng không đi “điều trị”. Cô ấy không nói về bí mật của tôi, chỉ điềm tĩnh đọc sách. Đó là thói quen thư giãn của vợ tôi khi căng thẳng, tôi biết cô ấy căng thẳng, nhưng mẹ tôi lại cho rằng vợ tôi coi lời mẹ không ra gì, nói đến vậy mà vẫn ung dung.
Tôi chỉ biết an ủi vợ khi chỉ có hai vợ chồng với nhau. Tôi cầu xin cô ấy đừng nói với ai, chúng tôi cứ ở bên nhau hạnh phúc thế này cũng được, không cần phải có con, hoặc mấy năm nữa rồi tính, có thể là xin con nuôi hoặc xin tinh trùng làm thụ tinh nhân tạo.
Cô ấy vẫn vì yêu tôi mà ở lại, mất thêm vài năm, bỏ qua mọi thúc giục khó chịu của mẹ chồng, họ hàng nhà chồng, gia đình nhà chồng. Cô ấy vẫn dọn dẹp nhà cửa thu vén gia đình, bao dung hết mức có thể.
Nhưng đến một ngày mẹ tôi nằng nặc lôi vợ tôi đi bệnh viện kiểm tra. Mẹ làm cho vợ tôi giận điên người. Cô ấy đến viện, làm đủ mọi kiểm tra xét nghiệm và cho mẹ thấy cô ấy bình thường, nhưng mẹ tôi vẫn không tin. Mẹ đã xúc phạm vợ tôi gian dối trong khi tôi chỉ biết đứng nhìn. Khi đó, vợ tôi đã nói với tôi rằng: “Tốt hơn hết là chúng ta ly hôn đi”.
Cô ấy đệ đơn ly hôn sau hơn 7 năm chung sống với tôi và đã bước qua tuổi 30. Sau khi ly hôn, tôi được biết vợ cũ đang sống rất vui vẻ, sống cuộc đời mà cô ấy yêu thích, nhưng vì tôi mà đến tuổi này cô ấy vẫn không có con.
Thế rồi tôi nghe người ta nói vợ cũ tôi sắp tái hôn, với một người đàn ông tử tế. Họ cũng xì xào đến tai tôi về việc vợ cũ của tôi từng lấy người chồng hèn nhát chẳng ra gì, mẹ chồng nanh nọc đối xử tệ bạc, ly hôn là đúng đắn. Họ nói rằng ai cũng chỉ có một cuộc đời, nếu sống không hạnh phúc thì nhanh chóng rời đi, buông bỏ là tốt nhất.
Tôi có chút chạnh lòng khi nghe những lời này, nhưng họ không nói sai. Tôi đã làm lỡ mất nhiều năm của vợ cũ, giờ cô ấy đi lấy chồng, tôi mong cô ấy sẽ được làm mẹ, được bù đắp hạnh phúc từ người chồng xứng đáng.
Tôi không được mời cưới nhưng đã chuyển khoản cho cô ấy 200 triệu đồng, coi như bù đắp cho thanh xuân của cô ấy ở bên tôi. Ở tuổi này nếu cô ấy vẫn có thể sinh con, tôi mong số tiền đó của tôi sẽ được cô ấy dùng cho đứa trẻ.
“Chúc mừng em đã tìm được hạnh phúc”, đó là tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho vợ cũ qua Zalo, dù biết sẽ chẳng bao giờ nhận được lời hồi đáp.
Theo Dân trí