Vợ chồng tôi đã ly hôn được hơn một năm. Tôi và con có cuộc sống bình an sau biến cố lớn của cuộc đời, còn chồng vẫn sống lủi thủi trong căn hộ chung cư.

Tôi không nuối tiếc chồng cũ, chỉ thương con sớm không có tình thương đầy đủ của bố. Tôi xác định lý trí rằng, không còn duyên, cố níu kéo cũng khó bền như trước.

Có một điều tôi thắc mắc và muốn biết sự thật về biểu hiện của chồng trong khoảng 3 năm sống chung. Vì sao anh lại trở thành con người lạnh nhạt như vậy?

Ảnh minh hoạ: Pexels

Chúng tôi cùng quê, lên thành phố học rồi yêu nhau. Tôi yêu anh vì sự chân thành, mộc mạc, ít nói. Sau khi đi làm, chúng tôi tổ chức đám cưới.

Bố mẹ tôi từng đứt gánh giữa đường, hai chị em phải chia ly từ nhỏ. Cho nên, tôi sợ và không muốn bi kịch đó lặp lại với mình một lần nữa.

Khoảng một năm đầu, chúng tôi vui vẻ với cuộc sống của vợ chồng son. Tuy anh ít nói, hai vợ chồng thường hỏi han và quan tâm.

Từ khi tôi sinh con, anh thay đổi hoàn toàn, ít quan tâm vợ hơn và những cuộc trò chuyện cứ thưa dần. Khi con được 6 tháng, anh bày tỏ muốn ngủ riêng để có không gian yên tĩnh cho riêng mình. Anh bảo không chịu được tiếng khóc của trẻ.

Tôi đồng ý vì anh làm công việc liên quan đến sáng tạo, cần có khoảng không gian riêng. Từ cái gật đầu của tôi, khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng nới rộng ra. Vợ chồng chẳng gần gũi nhau lần nào suốt thời gian dài. Tình cảnh ngủ riêng đó kéo dài cho đến khi cả hai ra tòa.

Chuyện ngủ riêng đã đành, về đến nhà anh chẳng hề chủ động nói chuyện với vợ con. Anh bế con được vài phút rồi đặt bé vào nôi, không cưng nựng. 

Chồng tôi dường như biến thành con người khác so với thời yêu tôi. Mọi thứ thay đổi đó khiến tôi choáng váng, không nghĩ anh sẽ sống như vậy.

Tôi một mình lo toan cho con và gia đình mà không một lời kêu ca. Sau bữa ăn, anh ra ban công ngồi đến tận nửa đêm mới đi ngủ. Nếu không ngồi ở ban công, anh cũng “ôm” máy tính.

Lâu dần, sự chịu đựng của tôi đến giới hạn. Tôi nói chuyện với chồng nhưng anh khẳng định không có bồ bịch, đơn giản là cần sự yên tĩnh cho bản thân.

Tôi mong chồng thay đổi vì con cần sự vỗ về của bố, anh đồng ý nhưng rồi đâu lại vào đó. Dường như mọi sự cố gắng của chồng tôi là gượng ép.

Một thời gian sau, anh được công ty cử ra nước ngoài làm việc. Tôi buồn vì chồng ở xa khi con còn bé. Nhưng hy vọng đây là cơ hội để anh nhận ra giá trị của gia đình, quý trọng sự ấm áp bên cạnh vợ con.

Tôi tranh thủ thời gian rỗi, mua vé máy bay đi gặp anh. Anh vui vẻ đón tôi nhưng vợ chồng không có sự ấm áp như những cặp đôi phải sống xa nhau.

Khi tôi về nước, anh cũng chẳng quan tâm, gọi điện hỏi thăm. Tôi ngày càng thấy ông xã kỳ lạ, tìm hiểu lại không có mối quan hệ nào ngoài luồng.

Cuộc sống kéo dài như vậy cho đến khi anh về nước. Mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi, chồng thờ ơ với tất cả, cuộc sống chỉ gắn bó với máy tính và ban công.

Tôi nhiều lần nói chuyện thẳng thắn. Thay vì giải thích và cố gắng sửa đổi, anh chọn cách im lặng rồi lặng lẽ về phòng. Tôi cảm giác bất lực và nghĩ đến ly hôn nhưng con còn quá nhỏ. Ngày xưa, tôi chứng kiến cảnh ly hôn của bố mẹ và không muốn bi kịch đó lặp lại nên dặn lòng cố thêm chút nữa.

Tôi nuôi hy vọng mong manh anh ấy sẽ thay đổi. Tuy nhiên, biểu hiện của ông xã khiến vợ mất kiên nhẫn.

Gia đình hai bên cố gắng động viên tôi bình tĩnh, nhưng tôi kiên quyết ly hôn do không thể tiếp tục cuộc hôn nhân nhạt nhẽo và đầy khó hiểu này.

Ngày chúng tôi ra tòa, anh đồng ý ly hôn và không quan tâm hai mẹ con sẽ sống thế nào.

Tôi biết anh không có người phụ nữ khác. Vậy vì sao anh trở nên như thế?

Đến nay, sự thay đổi của anh vẫn là ẩn số lớn, tôi chưa thể có câu trả lời.

Theo Dân trí

Ly hôn