Chồng tôi mất mẹ từ hồi 9 tuổi. Bố chồng đam mê rượu chè cờ bạc mà không dành thời gian để chăm sóc con cái. Từ đó, chị gái trở thành người nuôi dưỡng, chăm sóc anh. Vì nuôi anh học hành mà chị ấy lỡ làng chuyện tình duyên cưới hỏi. Bây giờ, chị ấy sống trong căn nhà cũ ở quê, vợ chồng tôi mở giúp chị một cửa hàng tạp hóa để chị buôn bán, kiếm thêm tiền ăn uống. Mỗi tháng, tôi còn gửi về cho chị 4 triệu đồng và rất nhiều thịt cá. Vậy nên cuộc sống của chị chồng ở quê cũng dư dả, thoải mái chứ không túng thiếu, khó khăn.
Chồng tôi nói anh biết ơn chị gái. Nếu không có chị ấy thì cũng không có anh ngày hôm nay. Và cũng vì anh mà chị ấy không lấy chồng, sống cô độc, không con cháu nương tựa lúc về già. Tôi hiểu tình cảm mà chồng dành cho chị mình, với anh, chị gái giống như người mẹ thứ 2 vậy.
Dạo gần đây, chồng tôi thường đi tiểu đêm, đau lưng và khó thở, kèm sốt từng cơn, phù nề tay chân, dù đã mua thuốc giảm đau uống nhưng tình hình vẫn không khá hơn. Tôi khuyên mãi anh mới chịu đến bệnh viện khám. Làm một loạt các xét nghiệm, siêu âm theo chỉ định của bác sĩ, đến lúc nhận kết quả, vợ chồng tôi đều sụp đổ. Chồng tôi bị suy thận nặng, phải nhập viện điều trị gấp. Nhưng anh lại không chịu nhập viện mà đòi về nhà để giải quyết chuyện gia đình trước. Anh hẹn bác sĩ trong tuần sau sẽ đến để làm thủ tục nhập viện.
Vừa về nhà, anh đã lái ô tô về quê, đón chị gái lên. Chắc chị ấy cũng biết chuyện nên mặt buồn rười rượi. Tôi đem ly nước lại cho chị chồng, chị ấy bảo tôi ngồi xuống để nói chuyện. Chồng tôi cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng là muốn lập di chúc, chia tài sản cho rõ ràng bởi anh không biết mình sẽ ra đi lúc nào. Tôi ngỡ ngàng, không nghĩ đến việc chồng lại đòi chia tài sản ngay khi từ bệnh viện về. Anh nói sẽ bán chiếc xe ô tô và vàng cưới, vàng tiết kiệm để quy thành tiền. Ban nãy, trên đường đi, anh đã nhẩm tính, nếu bán hết mọi thứ thì vợ chồng tôi sẽ có khoảng 3 tỷ trong tay và căn nhà mặt phố.
Chồng bảo chị gái đã chăm sóc, nuôi dạy, lo cho anh học hành nên bây giờ, anh muốn để lại một nửa tài sản cho chị ấy, phòng khi về già đau bệnh, chị ấy cũng có chút tiền dưỡng già. Một nửa còn lại thì chia cho 2 con, còn 200 triệu tiền gửi tiết kiệm thì anh dùng để chữa bệnh, được đến lúc nào thì đến. Về căn nhà, chồng muốn tôi ở nhưng sau khi anh mất thì tôi phải đón chị chồng đến ở cùng để thuận tiện cho việc chăm sóc lẫn nhau; có như thế thì anh mới yên tâm.
Tôi kinh ngạc trước cách chia tài sản của chồng. Tôi không ngờ anh lại muốn để một nửa tài sản cho chị chồng, trong khi đó là công sức, mồ hôi, nước mắt của cả 2 vợ chồng. Nếu anh chỉ để 1/4 thì tôi không phản đối, đằng này chia cho chị chồng quá nhiều. Rồi còn tiền đâu mà lo chữa bệnh, mà bệnh thận chữa trị lâu dài và rất tốn kém? Tiền đâu lo ăn học cho con cái?
Tôi nói chồng cứ nghỉ ngơi trước, chuyện tài sản từ từ tính sau thì anh không chịu. Chồng còn dọa, nói nếu tôi không đồng ý thì anh cũng không chữa bệnh nữa. Chồng bị bệnh, tôi đã lo lắng, giờ còn thêm chuyện phân chia tài sản, tôi thật sự rất mệt mỏi. Phải làm sao để chồng chia tài sản hợp tình hợp lý hơn đây?