Tôi và chồng cưới nhau gần 3 năm, chưa có con vì vài kế hoạch còn dang dở, dự định cuối năm nay sẽ “thả” để có em bé.

Chồng trong mắt tôi là người hoàn hảo vì tôi yêu anh ấy, yêu ngay từ lần đầu gặp mặt. Bản thân tôi không có gì xuất sắc, ngoại hình bình thường, ăn nói cũng không dịu dàng, khéo léo. Ưu điểm lớn nhất của tôi có lẽ chính là luôn nỗ lực và chứng minh được năng lực bản thân trong nghề nghiệp.

Chồng tôi nói, anh yêu tôi vì sự mạnh mẽ và thông minh đó. Tôi tin anh nói thật vì quanh anh có nhiều cô gái xinh đẹp, dịu dàng. Đó là lý do kể cả khi yêu và sau khi kết hôn, tôi vẫn luôn sống như bản thân tôi vốn có, không hề muốn thay đổi bất cứ điều gì.

banthan.jpg
Tôi không ngờ việc mời bạn thân đến nhà lại có thể trở thành tai họa. Ảnh minh họa: Sohu

Tôi có một cô bạn thân từ hồi học đại học. Cô ấy xinh đẹp, quyến rũ, rất biết thu hút đàn ông, lại là con nhà có điều kiện nên phong cách ăn mặc rất có gu.

Thời sinh viên, tôi không thể nhớ cô ấy yêu bao nhiêu người. Có lẽ cũng không thể gọi là yêu. Phương châm của cô ấy là trẻ không yêu, già hối hận, miễn sao biết bảo vệ bản thân, không phá hoại gia đình người khác là được.

Tôi không thích những người tùy tiện trong tình cảm, coi yêu đương như trò vui. Nhưng dù gì đi nữa, ở vai trò là bạn, cô ấy không khiến tôi phải chê trách điều gì. Đó là lựa chọn cá nhân, là quan điểm sống của cô ấy, không vi phạm pháp luật hay đạo đức, cũng không liên quan hay ảnh hưởng gì đến tôi.

Sau khi tốt nghiệp, cô ấy cùng bố mẹ sang nước ngoài định cư theo hai anh trai của cô ấy. Không có cơ hội để gặp nhau như trước, nhưng chúng tôi vẫn trò chuyện qua mạng xã hội. Nhiều năm trôi qua, cô ấy vẫn rất xinh đẹp và còn độc thân.

Tháng trước, cô ấy cùng mẹ về Việt Nam vì có việc gia đình. Tôi mời cô ấy đến nhà chơi, tiện thể rủ cô ấy ngủ lại để cùng nhau tâm sự cho bõ những ngày xa cách. Những ngày vợ có bạn đến chơi, chồng tôi phụ trách hết mọi việc trong nhà, từ dọn dẹp, đi chợ, nấu nướng để vợ có thời gian cho bạn.

Cô bạn thân khen chồng tôi hết lời khiến tôi rất tự hào. Tôi không hề nhận ra, trong những lời khen ngợi ấy có cả sự ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ. Chồng tôi vì biết bạn thân của vợ lâu ngày gặp lại nên đón tiếp chu đáo, nhiệt tình. Và có lẽ chính vì thế, anh càng ghi điểm trong mắt bạn tôi.

Cô bạn lưu lại nhà tôi hai ngày, sau đó cùng mẹ cô ấy về quê để lo việc gia đình. Tôi bận nhiều việc cũng không tương tác nhiều với cô ấy. Cả hai chỉ hẹn nhau, trước khi cô ấy bay sẽ gặp nhau cùng ăn một bữa cơm chia tay.

Vài hôm trước, khi chồng tôi trong nhà vệ sinh, tôi thấy điện thoại của anh có tin nhắn đến. Người gửi có tên là “Rose”. Tôi tò mò mở ra xem, ngỡ ngàng khi biết đó là tài khoản của cô bạn thân. Từ tiếng Anh kia dịch sang tiếng Việt cũng chính là tên cô ấy. Dĩ nhiên, tên tiếng Anh kia là tên gợi nhớ do chồng tôi đặt.

Tôi đọc tin nhắn mới biết, hóa ra chồng tôi và cô bạn thân nhắn tin với nhau rất nhiều. Những cuộc trò chuyện ở mọi thời điểm trong ngày, có lúc sáng, có lúc ban trưa và có những lúc vào tối muộn như thế này.

Những gì họ nhắn cho nhau không có gì mờ ám, chỉ là kiểu trò chuyện tầm phào, kể những chuyện lặt vặt và khen nhau. Trong những câu chuyện ấy, tuyệt nhiên không có tin nhắn nào nhắc đến tôi.

Tôi thật sự ngạc nhiên, bởi nó không giống chồng tôi chút nào. Chồng tôi là kiểu người không thích nhiều lời, sến sẩm, lãng mạn. Cả khi yêu và khi cưới, chỉ lúc cần, anh mới nhắn tin cho tôi. Tin nhắn ngắn gọn, đúng chủ đề, ít khi nói những chuyện tầm phào vô nghĩa. Vậy mà bây giờ, anh ấy có thể trò chuyện với bạn thân của tôi hàng giờ đồng hồ, ngay cả trong giờ làm việc.

Tôi hiểu tính chồng tôi, bao lâu nay tin anh tuyệt đối. Nhưng tôi cũng hiểu cô bạn thân của mình, cô ấy là kiểu người phóng khoáng trong chuyện tình cảm, rất biết lấy lòng đàn ông. Có khi nào, chồng tôi đã lọt vào tầm ngắm của cô ấy?

Tôi bỗng thấy hối hận khi để cô ấy tới nhà, còn mời ở lại những mấy ngày. Với những gì tôi đọc được, tôi cũng không thể ghen tuông vì không có lời lẽ nào cho rằng, họ có tình cảm với nhau.

Chuyện có vẻ như chẳng có gì đáng ngại, nhưng linh cảm của phụ nữ thường ít khi sai. Tôi không biết nên tháo gỡ những lo lắng của mình từ đâu, ngăn chặn hậu họa về sau bằng cách nào cho khéo léo, khi mà khéo léo không phải là sở trường của tôi.

Theo Dân trí