Tôi và bạn gái yêu nhau gần một năm. Gần đây, cô ấy mới đồng ý cho tôi đến chơi nhà. Tôi rất vui vì điều đó, cho thấy bạn gái yêu tôi nghiêm túc, nhưng cũng lo lắng không biết bố mẹ cô ấy có ủng hộ cuộc tình của chúng tôi hay không.

Nói vậy là vì so về nhiều mặt, tôi và bạn gái có nhiều điểm không tương đồng. Bố tôi mất sớm, mẹ đi bước nữa, tuổi thơ tôi sống với ông bà nội. Cô ấy sinh ra trong gia đình gia giáo, sung túc. Bố mẹ yêu thương nhau và luôn là niềm tự hào của cô ấy.

Cô ấy từng nói: “Em chẳng mơ lấy chồng giàu có hay nọ kia, chỉ cần có thể gặp một người đàn ông yêu vợ thương con hết lòng như bố em là đủ”. Nghe em kể, cũng đủ biết gia đình em ấm êm và hạnh phúc biết nhường nào. Và điều đó khiến tôi ít nhiều có chút tự ti, mặc cảm về hoàn cảnh của mình.

Em mời tôi đến nhà vào ngày 8/3. Theo như em nói, những ngày lễ ấy, gia đình em thường sẽ ăn ở nhà, đích thân bố em vào bếp. Em biết tôi nấu nướng cũng không tệ, có thể làm trợ lý bếp núc cho bố em. Em nói, đến chơi vào một dịp như thế cho bớt trịnh trọng. Cô gái tôi yêu lúc nào cũng rất chu đáo.

anh 1 dat ten con.jpg
Giúp bố bạn gái che đậy lỗi lầm, tôi thấy chính mình cũng đang lừa dối cô ấy. Ảnh minh họa: Pexels

Hôm ấy tôi đến, mang theo một giỏ trái cây và một bó hoa thật đẹp tặng mẹ bạn gái. Mẹ em chào đón tôi niềm nở, thân tình. Thứ tình cảm dịu dàng của một người mẹ mà tôi ít khi có được. Bạn gái bảo tôi ngồi chơi, chờ bố cô ấy đi chợ về. Cô ấy dứt lời đã nghe tiếng bố ngoài sân gọi con gái ra xách hộ một tay.

Tôi nhanh chân chạy ra, trong giây phút chạm mặt nhau, cả tôi và bố bạn gái đều sững sờ. Trong lúc tôi còn chưa biết nên phản ứng thế nào, chú ấy đã cười: “Nào thanh niên, giúp chú một tay xách đồ vào bếp”. Tôi làm theo, hệt như một cái máy.

Suốt buổi hôm ấy, tôi lăng xăng phụ bố bạn gái nấu cơm. Công nhận, chú nấu ăn rất khéo như đã học qua trường lớp. Chú hỏi han tôi đủ chuyện, còn khen tôi có ý chí, biết vượt lên hoàn cảnh, học hành đến nơi đến chốn để có việc làm tốt như bây giờ.

Suốt cả buổi, chú ấy vẫn tự nhiên như không, như thể chúng tôi chưa từng biết nhau trước đó. Mà nói đúng ra, tôi và chú ấy cũng chưa từng quen biết. Chỉ là nhiều lần, tôi bắt gặp chú ấy đưa đón chị hàng xóm trọ cạnh phòng tôi về.

Có lần, chú còn hào phóng mua rất nhiều trái cây mời cả xóm trọ chúng tôi nhân dịp sinh nhật chị ấy. Nhìn qua cũng đủ biết họ là tình nhân, dù chú ấy phải hơn chị hàng xóm của tôi hàng chục tuổi.

Tối ấy, sau bữa cơm đầm ấm đầy tiếng cười, bạn gái tranh rửa bát để tôi còn “hầu” chuyện phụ huynh. Mẹ bạn gái cũng vào nhà, để cánh đàn ông thoải mái trò chuyện.

Chú ấy nói nhỏ: “Chú nhớ cháu, phòng cháu ở cạnh phòng Liên đúng không nhỉ?”.

Tôi gật đầu, chú ấy lại nói: “Có những chuyện không thể lời một lời hai mà nói hết được. Nhưng cháu thấy đấy, gia đình chú rất hạnh phúc. Có lẽ cháu cũng không có lý do gì để khiến niềm hạnh phúc này vỡ tan, rồi nhìn bạn gái mình đau khổ. Còn chuyện hai đứa, chỉ cần hai đứa thật lòng yêu thương nhau, chú ủng hộ”.

Hôm ấy về nhà, tôi và bạn gái nhắn tin đến tận khuya. Cô ấy hỏi tôi thấy bố mẹ cô ấy thế nào? Có vui vì buổi gặp gỡ hôm nay không? Có muốn làm một thành viên trong tổ ấm này không? Giọng điệu cô ấy hạnh phúc, rộn ràng như trẻ nhỏ. Bỗng nhiên, tôi thương bạn gái vô cùng.

Từ khi biết chuyện, đến nay cũng nửa tháng. Mỗi ngày gặp bạn gái, nhìn cô ấy hồn nhiên vui đùa, tự hào kể về bố, tôi chỉ biết im lặng cười. Tôi lớn lên thiếu thốn tình cảm gia đình, thiếu cha, vắng mẹ. Mỗi lần nghe em kể về gia đình mình, tôi luôn ngưỡng mộ lẫn thèm khát, cho đến khi biết bố em là ai.

Tôi yêu em, muốn nhìn em hạnh phúc cười nói mỗi ngày. Và để có được điều ấy, tôi buộc phải “ôm” bí mật về bố em ở trong lòng. Bởi nếu tôi nói ra, em đau khổ đã đành, gia đình em tan nát đã đành, có khi tôi cũng chẳng còn cơ hội ở bên em nữa.

Bố em từng nói với tôi, người lớn có những chuyện, bọn trẻ như tôi khó lòng hiểu hết được. Nhưng dù không thể hiểu hết, tôi vẫn thừa biết lừa dối những người yêu thương tin tưởng mình là điều quá tệ hại.

Bố em ấy ngoại tình và tôi đang là người giúp chú ấy che giấu chuyện đáng xấu hổ đó. Bí mật này quả thật quá nặng nề đối với tôi. Tôi không biết nên làm như thế nào cho đúng?

Theo Dân Trí