Buổi tối, sau khi tranh cãi với vợ, tôi ôm gối ra sofa nằm. Dạo này, tôi và vợ hầu như không nói chuyện với nhau được lâu. Lúc nào cũng vậy, ban đầu là nói chuyện vui vẻ, sau đó sẽ là cãi nhau. Tôi trách vợ không biết lắng nghe, không hiểu tâm tư chồng. Cô ấy lại trách tôi cố chấp, bảo thủ.

Công ty tôi vừa có sếp mới, phong cách làm việc của cậu ta khác hẳn sếp cũ. Cậu ta hay gây khó dễ khiến tôi ức chế. 15 năm gắn bó và cống hiến cho công ty, tôi hiểu rõ công ty cần làm gì. Cậu ấy “chân ướt chân ráo” về đã muốn dương oai, không nể mặt ai.

anhminhhoa it.jpg
Ảnh minh họa. Nguồn: IT

Vợ tôi nói, ở đâu cũng có người đứng đầu. Sếp mới trẻ hơn tôi, có thể thua tôi kinh nghiệm, nhưng năng lực thì chưa chắc. Nếu tôi muốn tiếp tục làm việc thì phải theo chỉ đạo của anh ta, hoặc là tôi nghỉ việc tìm môi trường mới phù hợp hơn. Nói như vợ tôi thì còn nói làm gì.

Tôi nằm đọc báo, xem linh tinh rồi lướt Facebook, bỗng thấy trong hộp thư mình có tin nhắn từ người lạ: “Hôm nay, tôi vừa trải qua một ngày tồi tệ. Bạn có thể chia sẻ với tôi một chút không?” Dù chẳng biết là ai, tôi cũng đáp lời: “Tôi cũng đang cảm thấy rất tệ”.

Trò chuyện một lúc, tôi nắm được thông tin đó là phụ nữ, thua tôi 7 tuổi. Cô ấy nói, dạo này vợ chồng cô ấy không vui vẻ lắm, cô ấy buồn. Tâm sự của cô ấy như chạm đúng mạch của tôi. Hóa ra, cuộc hôn nhân nào cũng có những lúc buồn chán như vậy.

“Hồng không gai”, tên tài khoản nghe có vẻ thú vị. Có lẽ vì cả hai không biết đối phương là ai nên thoải mái chuyện trò. Ban đầu chỉ là những câu bông đùa vô hại, dần dần tâm sự chuyện công việc, gia đình. Lần đầu tiên tôi thấy có người trò chuyện hợp ý mình đến thế.

Cảm xúc là thứ dễ gây nghiện, nhất là những cảm xúc ngọt ngào. Tôi và người ấy càng ngày càng trò chuyện nhiều, nhất là vào mỗi tối, khi tôi một mình nằm trên ghế sofa trong phòng khách lúc đêm khuya, yên tĩnh và thảnh thơi tuyệt đối. Nếu ngày nào người ấy lên mạng muộn, tôi đi ra đi vào bứt rứt không yên.

Từ ngày có tri kỷ trên mạng, tôi và vợ ít trò chuyện với nhau hơn. Vì ít chuyện trò nên ít tranh cãi, ít giận dỗi. Mỗi khi có chuyện gì đó cần tâm sự, tôi không nói với vợ nữa, tôi nói với bạn Facebook của mình.

Tôi nhận ra, hình như tôi đã nghĩ về người ấy quá nhiều và cả nhớ nữa. Tôi không ngần ngại nói ra những lời này. Cô ấy thừa nhận, cô ấy cũng đang trong tình trạng như tôi. Cô ấy sợ nếu cứ kéo dài, e rằng sẽ dẫn đến ngoại tình tư tưởng, biết đâu lại ảnh hưởng đến gia đình.

Sau khi suy nghĩ, tôi dặn cô ấy đừng lo, cho dù chúng ta có yêu nhau, chỉ cần không gặp mặt sẽ chẳng có chuyện gì hết. Chúng tôi có thể làm “người tình Facebook” của nhau, chỉ trên Facebook thôi.

Tôi đã nhiều lần tò mò vào trang cá nhân cô ấy để xem dung nhan. Tuy nhiên, không có gì ở trong đó cả. Cô ấy chỉ đăng vài tấm ảnh hoa lá, viết vài dòng trạng thái ngôn tình đăng đầy trên mạng.

Một lần, tôi đánh liều hỏi cô ấy, chúng tôi có thể hẹn gặp nhau không? Tôi muốn gặp cô ấy bằng xương bằng thịt ngoài đời. Mãi hôm sau, cô ấy mới trả lời: “Gặp nhau rồi, lỡ không thể giữ mình nữa thì sao? Em sợ đắc tội với chồng con em. Anh không sợ sẽ làm tổn thương vợ à?”.

Tôi nghĩ, chỉ là một cuộc gặp gỡ, đã làm gì vượt quá giới hạn mà tổn thương. Tuy nhiên, vì cảm nhận cô ấy không sẵn sàng cho chuyện này nên tôi cũng không đề cập nữa.

Những cuộc trò chuyện vẫn diễn ra, lời yêu lời thương không ngần ngại nói. Khi tôi không biết rõ đối phương, cũng không chắc sẽ gặp, nói lời ngọt ngào thật dễ dàng.

Vài hôm trước, đang lúc nói chuyện với bố về việc xây nhà thờ tổ ở quê sắp tới, điện thoại tôi hết pin. Tôi đưa điện thoại vào phòng sạc, tiện mượn điện thoại vợ gọi lại cho bố.

Sau khi gọi xong, tôi xem điện thoại của vợ trong vô thức, lướt chỗ nọ chỗ kia, mở cả Facebook của vợ. Tôi “xanh mặt” phát hiện “Hồng không gai” chính là vợ mình. Hóa ra vợ lập thêm tài khoản để nhắn tin với tôi. Bao lâu nay, tôi nói bao nhiêu chuyện, thốt ra bao nhiêu lời yêu thương với chính vợ mình mà không biết.

Tay tôi run run tắt điện thoại, nghĩ đến những tin nhắn mùi mẫn đã nhắn cho người tình Facebook, còn đòi hẹn hò nọ kia, mồ hôi tôi túa ra như tắm.

Vợ tôi làm như vậy là có ý đồ gì? Cô ấy muốn làm một người bạn để lắng nghe và hiểu tôi hơn? Cô ấy muốn thử xem tôi có chung thủy? Dù mục đích của vợ là gì đi nữa, tôi cũng đã “sập bẫy” rồi.

Có phải việc tôi thả thính, tán tỉnh, nói yêu thương, dù chưa gặp mặt cũng chính là một dạng ngoại tình không?

Tôi đang nghĩ cách làm thế nào để “tẩy trắng” cho bản thân khi mà tang chứng, vật chứng đều rõ ràng như thế.

Theo Dân trí