Tôi kết hôn năm 25 tuổi với cô gái gần nhà. Chúng tôi có 7 năm hạnh phúc và có 1 bé trai kháu khỉnh. Khi vợ mang thai con gái, tôi cứ nghĩ cuộc đời thật ưu ái cho mình. Vợ đẹp con xinh, lại còn đủ nếp, tẻ.
Không ngờ bất hạnh ập đến, vợ tôi khó sinh dẫn đến băng huyết rồi qua đời. Tôi mạnh mẽ đến mấy cũng không tránh khỏi hụt hẫng. Nếu không có mẹ vợ và em gái của vợ tận tình giúp đỡ, chắc tôi không trụ nổi.
Mẹ tôi có bệnh, đi lại khó khăn. Vì thế, bố tôi không thể phụ giúp con trai. Tôi chỉ biết trông cậy vào mẹ vợ và em vợ để chăm lo cho con gái nhỏ.
Thời gian đầu, bé còn quá nhỏ, mẹ vợ ở lại nhà tôi để chăm cháu. Vì vậy, em vợ thường xuyên ghé thăm, nấu ăn, mua giúp sữa, bỉm,…
Mẹ tôi thấy em ấy dịu dàng, giỏi giang nên rất quý. Bà từng muốn tôi đi thêm bước nữa với em gái của vợ.
Trước đó, tôi chỉ xem em ấy như em gái, không hề có tình cảm trai gái. Khi nghe mẹ phân tích “dì thay mẹ chăm cháu thì còn gì bằng”, tôi thấy hợp lý nên cũng định tiến tới.
Em vợ trách tôi không ghi nhận sự hy sinh của em. Ảnh minh họa: AI
Khi mẹ tôi hỏi dò, em vợ im lặng không trả lời. Bẵng đi một thời gian, tôi không thấy em “bật đèn xanh” nên không dám nghĩ đến nữa.
Ba năm góa vợ, tôi chú tâm chăm sóc, nuôi dạy các con. Tôi chưa bao giờ ra ngoài vào buổi tối, chứ đừng nói đến hẹn hò. Nửa năm nay, một vài đồng nghiệp liên tục mai mối cho tôi.
Tôi từ chối mãi cũng thấy ngại nên đồng ý đi xem mắt. Không ngờ, đồng nghiệp lại giới thiệu cho tôi đúng cô bạn học chung năm lớp 12. Gặp bạn cũ, tôi thoải mái mở lòng tâm sự.
Tôi phát hiện cả hai có nhiều sở thích và quan điểm chung. Trái tim bao năm chai sạn bỗng dưng loạn nhịp.
Sau những lần hẹn hò, tôi mời bạn gái về nhà ăn cơm. Tôi muốn em tiếp xúc và làm quen với các con. Hai bé nhà tôi quý mến em. Em cũng vậy, luôn quan tâm và biết từng sở thích của con tôi.
Tháng 7/2024, tôi đưa em và các con đi du lịch. Chúng tôi có khoảng thời gian thật vui và ý nghĩa bên nhau. Sau chuyến du lịch, tôi xác định sẽ tái hôn nên công khai hình ảnh bạn gái trên mạng xã hội.
Không ngờ, em vợ thả biểu tượng phẫn nộ vào từng bức ảnh của chúng tôi. Tôi nghĩ em vợ bấm nhầm biểu tượng nên không để tâm.
Khoảng 1 giờ sau, em vợ bất ngờ đăng tải tâm sự trên trang cá nhân. Em có ý trách hờn anh rể không còn nhung nhớ người vợ đã mất, quên ơn nghĩa nhà vợ giúp đỡ lúc khó khăn.
Tôi coi em vợ như em gái nên thường xuyên trò chuyện. Tôi luôn tâm sự thật lòng với em mọi chuyện, kể cả chuyện tình cảm. Tôi không hiểu mình làm sai việc gì khiến em ấy phiền lòng.
Tôi nhắn tin tìm hiểu nguyên nhân nhưng em vợ không trả lời. Mãi đến tối hôm sau, em gửi một tin nhắn dài, thú nhận yêu tôi từ lâu. Lúc mẹ tôi dò hỏi, dù rất muốn đồng ý nhưng em chọn im lặng, chờ tôi mở lời.
Em trách tôi không nghĩ đến những hy sinh, lo lắng của em trước khi quen cô gái khác. Vì tôi vô tình nên mới không nhận ra tình cảm của em.
Em dành 3 năm san sẻ vui buồn cùng tôi nhưng đổi lại là sự bạc bẽo, vô tâm. Em nổi giận khi cô gái xa lạ đến và cướp đi hết những giá trị mà em đã vun đắp, xây dựng…
Đọc hết tin nhắn của em vợ, tôi bần thần, mất ngủ cả đêm. Tôi không biết phải đối diện với chuyện này như thế nào. Tôi không muốn đánh mất tình cảm anh em với em vợ nhưng có lẽ điều đó đang diễn ra…
Theo VietNamnet