Tết này về nhà, tôi lại càng thêm áp lực bởi năm qua chưa làm được những mục tiêu đề ra, lại khiến bố mẹ thêm phiền lòng.
Tốt nghiệp đại học 2 năm, nhưng chuyên ngành của tôi khá khó xin việc, tôi đã tự tìm hiểu, học thêm để chuyển sang một ngành mới. Đi làm trái ngành cũng rất nhiều khó khăn khi thiếu kiến thức nền tảng.
Thế rồi tôi cũng may mắn được tuyển vào một doanh nghiệp, có một công việc khá tốt. Làm ở đó khoảng 1 năm rưỡi, tôi bị buộc thôi việc vì xã hội đen đến tận công ty để đòi nợ nhiều lần.
Nửa năm nay tôi chuyển sang làm xe ôm công nghệ nhưng không dám nói thật với gia đình. Ảnh minh họa
Nghe đến đây chắc hẳn ai cũng nghĩ tôi ăn chơi xa đọa hoặc cờ bạc gì đó nên mới mắc nợ xã hội đen. Nhưng mọi chuyện bắt nguồn từ sự cả tin của tôi.
Vì tin tưởng một người bạn đại học, tôi đã đồng ý góp vốn đầu tư, kinh doanh online chung. Tôi vay được hơn 100 triệu về góp vốn, nhưng chỉ vài ngày sau cậu ta biến mất cùng số tiền tôi đã đưa.
Với một sinh viên mới ra trường, đó là số tiền không hề nhỏ, hơn nữa càng ngày lãi mẹ đẻ lãi con, số tiền của tôi vay tăng theo cấp số nhân. Thời điểm đó, do chưa có tiền trả nợ, nhiều lần chủ nợ thuê xã hội đen đến tận công ty tôi để đòi nợ. Vì làm mất trật tự, ảnh hưởng đến công việc của công ty nên tôi bị cho nghỉ việc.
Để kiếm thu nhập, có tiền trả nợ và trang trải cuộc sống, tôi chấp nhận đi chạy xe ôm công nghệ từ sáng đến tận đêm khuya. Có những hôm 12h đêm điện thoại nổ đơn ship đồ ăn, hay chở khách tôi cũng đi.
Cũng đã gần nửa năm tôi chuyển sang chạy xe, thế nhưng thu nhập kiếm được cũng chẳng đáng bao, số nợ phải trả vẫn còn rất nhiều. Thế nhưng mỗi lần bố mẹ ở quê gọi điện lên, tôi đều cố tỏ ra mình ổn, nói công việc vẫn ổn, sức khỏe vẫn tốt.
Mấy tháng rồi tôi chưa về nhà thăm bố mẹ , phần vì bận đi làm kiếm tiền, phần vì sợ về nhà bố mẹ biết được tình trạng hiện nay của mình sẽ càng thêm lo lắng.
Lại mội năm nữa sắp trôi qua, có bao dự định tôi chưa thể hoàn thành. Năm ngoái tôi đặt mục tiêu Tết năm nay sẽ biếu bố mẹ 20 triệu, đổi cho mẹ chiếc xe đạp cũ sang xe đạp điện để mẹ đi chợ bán rau đỡ vất vả hơn.
Thế nhưng tôi vẫn chưa làm được bất cứ điều gì, lại mang về cả một khoản nợ lớn. Cuối năm cũng bởi vậy mà càng thêm áp lực.
Theo VOV
Ai cũng nghĩ, giám đốc từng giàu có như tôi chẳng lẽ không lo được tiền ăn Tết nhưng nói thật, cái mác đã gắn rồi, giờ buông rất khó.
Mỗi năm sắm Tết, nhà tôi lại mất đứt một chiếc xe máy. Năm nay tôi muốn thắt chặt chi tiêu mà không biết nên cắt giảm khoản nào.
Chồng em bảo, “vào viện lần này nữa là cạn tiền, còn gì nữa đâu mà Tết với chả nhất”. Nghe chồng nói mà em buồn quá, cả năm đi làm xa kiếm tiền vất vả để có cái Tết ấm no, vậy mà…