Tôi làm dâu nhà chồng đến nay cũng đã gần 8 năm, thời gian ở nhà chồng tôi đã cố gắng hết sức để làm tròn bổn phận của người con dâu. Nhưng thật buồn, giữa tôi và mẹ chồng luôn có khoảng cách, ngay từ đầu về nhà chồng tôi đã không được đón nhận rồi.
Biết rằng làm dâu có mấy ai thoải mái, nhưng với tôi luôn mong ngóng từng ngày để được ra ở riêng.
Ở nhà chồng, tôi hầu như không có tiếng nói, mặc dù tôi có công việc, thu nhập tốt và được nhiều người nể trọng. Nhưng về nhà tôi luôn trong vai người giúp việc cần mẫn, nhẫn nhịn trước sự dò xét, soi mói của mẹ chồng.
Tôi làm bất kỳ việc gì dù nhỏ cũng có sự giám sát của mẹ chồng. Bà luôn tỏ ra không vừa lòng cho dù tôi có làm cẩn thận, tốt đến đâu.
Ngay cả ước mơ một ngày nào đó được ra ngoài ở cũng sớm bị dập tắt. Sau ngày cưới, mẹ chồng đã bắt tôi nộp hết tiền, vàng hồi môn mà tôi đã được tặng. Từ đó đến nay, mẹ chồng cũng luôn muốn kiểm soát thu nhập của vợ chồng con trai. Hàng tháng tôi đều không dư đồng nào, nên nghĩ về tương lai tôi thấy nản.
Mới đầu tôi sốc và buồn tủi lắm, nhưng thời gian trôi đi tôi đã trai sạn cảm xúc với mẹ chồng. Những lời bà nói, dường như tôi không còn cảm thấy quá để ý vì nếu không tôi căng thẳng, mệt mỏi ảnh hưởng đến công việc, chăm sóc chồng con.
Với tôi, chỉ có con mới là điều duy nhất để tôi phải nỗ lực mỗi ngày.
Con dâu ấm ức vì bị mẹ chồng chèn ép nhưng lại xúc động khi biết rõ sự thật. Ảnh minh họa
Mấy tháng nay mẹ chồng tôi đổ bệnh nặng, sức khỏe yếu hẳn. Tôi vẫn tận tình chăm sóc, yêu thương bà.
Bệnh tình ngày càng nặng, mẹ chồng tôi phải chuyển lên ở với nhà anh cả của chồng, nhà anh ấy ở trung tâm thành phố, điều kiện chăm sóc và chữa trị cho mẹ chồng tôi được đảm bảo hơn. Ngày chia tay, tôi khóc vì thương mẹ chồng, tôi muốn chăm sóc mà ở xa nên đành nhờ vào anh chị trên đó giúp tôi.
Hàng ngày tôi gọi điện cho anh chồng để hỏi han tình hình sức khỏe của mẹ chồng. Tôi bất ngờ khi mẹ chồng nói rằng có chút đồ gửi tôi, bảo hai vợ chồng tôi vào phòng bà mở tủ ra lấy chiếc hộp.
Vợ chồng tôi làm theo, quả nhiên trong tủ quần áo của mẹ chồng phía góc trong có một chiếc hộp gỗ nhỏ. Mở ra, tôi thấy trong đó có nhiều tiền, vàng.
Có một bức thư, là chữ mẹ chồng tôi viết riêng cho con dâu: “Chắc là mẹ sẽ không sống được bao lâu nữa, nên mẹ xin lỗi vì trước giờ luôn khắt khe với con. Vì con trai của mẹ ham chơi, bồng bột nên mẹ phải cẩn thận giữ tiền, vàng của con. Nếu không chồng con sẽ cờ bạc, rượu chè hết.
Giờ thì con trai của mẹ trưởng thành, con dâu của mẹ ngoan ngoãn, có hiếu, làm tốt việc nhà. Mẹ có thể yên tâm ra đi được rồi, mẹ trả lại toàn bộ tiền, vàng đã cầm của con“.
Cùng với đó là cuốn sổ được ghi chép rất tỉ mỉ từng ngày, từng khoản mà mẹ chồng đã cầm của tôi. Bà chi vào việc gì và dư bao nhiêu được cộng lại thành một khoản lớn lên đến vài trăm triệu đồng.
Đó chính là số tiền trong chiếc hộp mà mẹ chồng đã để lại cho vợ chồng tôi. Lâu nay mẹ chồng đã chi tiêu tiết kiệm để bây giờ trả lại cho con dâu.
Đọc xong thư và xem cuốn sổ ghi chép, tôi bật khóc hối hận. Tôi đã cảm nhận được tình cảm của mẹ chồng, bà đã thương yêu con dâu theo cách riêng của bà, dù rằng điều này làm tôi ấm ức.
Tôi thấy mình có lỗi khi thầm trách mẹ chồng bấy lâu nay. Bây giờ tôi chỉ cần mẹ chồng khỏe mạnh, để về với con cháu. Tôi sẽ hết lòng yêu thương, chăm sóc cho mẹ chồng và không bao giờ nghĩ sai về bà nữa.
Theo Sức Khỏe Đời Sống