Sống khổ sở, sụt 7kg vì hàng xóm bán bún đậu mắm tôm

Sống khổ sở, sụt 7kg vì hàng xóm bán bún đậu mắm tôm

Đời người có nhiều cái dại và cái dại lớn nhất của tôi là bán nhà chung cư, chuyển xuống ở nhà mặt đất.

Vợ chồng tôi năm nay 37 tuổi, có 7 năm sống ở chung cư. Căn hộ nhỏ xinh chỉ 65m2, 2 phòng ngủ, 2 nhà vệ sinh nhưng cũng đủ cho vợ chồng tôi và 2 đứa con thoải mái sinh hoạt.

Sống khổ sở, sụt 7kg vì hàng xóm bán bún đậu mắm tôm-1
Rắc rối từ hàng xóm khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Ảnh minh họa: FP

Tôi thấy ở chung cư rất thuận lợi. Thang máy gần cửa nhà, an ninh đảm bảo, vệ sinh chung có người khác lo, gặp bất cứ khúc mắc gì đều có ban quản lý hỗ trợ… 

Hàng xóm của tôi cũng văn minh. Chúng tôi sống theo tôn chỉ “đèn nhà ai, nhà nấy rạng”, không tọc mạch, không phiền hà người khác, không gây ảnh hưởng đến không gian chung. 7 năm ở chung cư, tôi chưa từng gặp tình huống khó xử nào.

Đầu năm nay, bố chồng tôi bị bệnh, phải lên Hà Nội tái khám thường xuyên. Ông bà bàn với vợ chồng tôi bán nhà chung cư, chuyển xuống ở nhà mặt đất rồi ông bà ra sống cùng, vừa được gần con cháu, lại vừa tiện cho việc đi khám bệnh.

Chồng tôi hưởng ứng nhiệt tình, bởi anh cũng muốn có điều kiện chăm sóc bố mẹ lúc tuổi già. Tôi không muốn, nhưng chẳng có lý do nào hợp lý để từ chối.

Nghĩ cảnh cả nhà sống chật chội trong căn chung cư nhỏ, tôi đồng ý với phương án mua nhà đất. Bố mẹ chồng hỗ trợ 500 triệu đồng, tiền bán nhà chung cư cộng với vay ngân hàng một khoản, chúng tôi mua được một căn nhà 3 tầng trong ngõ.

Trong gần 3 tháng, chúng tôi chuyển nhà xong xuôi. Căn nhà cũng gọi là ấm cúng, bố mẹ chồng, vợ chồng tôi và các con sinh hoạt riêng ở mỗi tầng. 

Nhưng từ khi chuyển về nhà mới, cuộc sống của tôi đảo lộn hoàn toàn, không phải bởi mâu thuẫn nội bộ mà bởi những người hàng xóm oái oăm.

Hàng xóm nhà tôi mê hát karaoke, ngày nào cũng mở loa hát inh ỏi đến khuya. Kinh khủng nhất là những ngày nhà họ có cỗ, anh em bạn bè tụ tập quậy banh ngõ. Ngồi trong nhà, dù đóng kín cửa, tôi vẫn thấy tiếng hát hò, cười nói rọi thẳng vào tai.

Thuở mới chuyển đến, tôi không dám phàn nàn vì sợ hàng xóm láng giềng xích mích. Nhưng khi thấy con không thể tập trung học vì ồn ào, tôi đành phải sang tận nơi, bấm chuông nhắc nhở. 

Nào ngờ, tôi bị vợ chồng họ dùng ngôn ngữ chợ búa, xằng bậy chửi thẳng mặt, rồi thách thức: “Muốn kiện thì đến chính quyền, nhà này không tiếp”. 

Tôi ức quá, muốn đến gặp tổ trưởng tổ dân phố để báo cáo, thậm chí định ra tận công an phường trình bày sự việc nhưng chồng tôi ngăn cản. Anh ấy bảo tôi không nên dây vào loại Chí Phèo. Cuối cùng, nhà tôi phải lắp cửa chống ồn.

Tôi bỏ qua, nhưng hàng xóm lại ghi thù. Họ liên tục bỏ rác gần cổng nhà tôi, thậm chí cố tình thả chó để chúng đi vệ sinh bậy bạ. Tôi từng phát rồ khi đi làm về thấy đống phân chó chình ình trước cổng nhà.

Chồng tôi sau đó phải lắp camera trước cửa, rồi nói đổng: “Ai thích làm xằng làm bậy gì cứ làm, rồi sẽ được lên phường uống nước chè”, thì tình trạng kia mới bớt đi.

Chuyện này chưa qua, chuyện khác đã tới, mà việc này tôi không thể nào lường trước.

Cách đây gần 2 tháng, cặp vợ chồng đối diện nhà tôi chuyển vào miền Nam sống cùng con cháu. Họ cho người ta thuê nguyên tầng 1 làm cửa hàng bán bún đậu mắm tôm. Thế là gần 2 tháng qua, nhà tôi sống trong cảnh mùi mắm tôm bao trùm.

Thứ mùi kinh khủng ấy xộc thẳng vào nhà tôi từ sáng đến khuya, rồi thì mùi hành phi, mùi dầu mỡ… Tôi đóng cửa không được, mở cửa không xong, hết bật quạt lại mở máy hút mùi, máy lọc không khí nhưng vẫn không xua tan mùi khó chịu. 

Tôi sang nhắc nhở chủ quán trang bị thêm máy hút mùi. Họ vâng dạ cho có, rồi đâu lại vào đấy. Tôi gọi thẳng cho chủ nhà, họ thản nhiên nói: “Cần phản ánh gì cứ lên chính quyền”. Tôi báo tổ trưởng tổ dân phố, họ cũng chẳng có động thái gì. 

Tôi bị bệnh trào ngược dạ dày, ngửi mùi mắm tôm triền miên khiến bệnh càng nặng hơn. Tôi ám ảnh đến độ ăn không ngon, ngủ không yên. Con tôi kêu ca suốt ngày, bố mẹ chồng cũng tính chuyện bỏ về quê sống cho thoáng mát.

Từ khi chuyển xuống nhà đất đến nay, tôi sụt 7kg, gặp ai cũng bị nói là xanh xao, hốc hác. Bố mẹ chồng thì dễ rồi, về quê là xong chuyện. Chỉ có gia đình nhỏ của tôi là mắc kẹt tại chốn này.

Chắc tôi lại phải bán nhà đất, chuyển lên chung cư sống. Có điều, việc bán nhà cũ, tìm nhà mới không đơn giản, mất nhiều thời gian trong khi tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Sau lần trải nghiệm này, tôi sợ nhà đất đến già…

Sống khổ sở, sụt 7kg vì hàng xóm bán bún đậu mắm tôm-2Yêu

Bán nhà vì gã hàng xóm lúc tỉnh lúc say, 8 năm làm chuyện ám ảnh

Theo Vietnamnet

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *