Tôi năm nay 34 tuổi, kết hôn được 7 năm. Sau khi cưới tôi chỉ có khoảng gần 1 năm ở nhà chồng, còn lại là ra ngoài ở riêng. Vợ chồng tôi có cuộc sống tự do, độc lập và cảm thấy thoải mái với gia đình nhỏ của mình.
Tôi có thể chăm lo cho con theo những gì mong muốn, áp dụng những tiến bộ, phương pháp khoa học trong chăm sóc trẻ em mà không lo bị ai can thiệp.
Ra ngoài ở riêng đúng là sáng suốt, nếu không có sự quyết đoán của tôi, chắc giờ vẫn phải khổ sở khi ở nhà chồng. Nhớ lại quãng thời gian chỉ chưa đầy 1 năm ở nhà chồng mà tôi thấy khó chịu thế nào, suốt ngày chịu đựng sự dò xét của bố mẹ chồng. Nhất là bố chồng tôi, gia trưởng, khó tính và để ý từng chút một.
Khi cưới nhau, tôi được bố mẹ chồng chào đón niềm nở, thế mà về chung một nhà là đã thấy sự khác biệt quay ngoắt. Bố mẹ chồng không giữ lời hứa sẽ yêu thương, chiều chuộng con dâu như đã tuyên bố trong hôn lễ.
Tôi thất vọng khi mà cứ ở nhà là phải dò ý của bố mẹ chồng mà làm theo. Không vừa lòng là bị cằn nhằn, trách móc.
Lúc chúng tôi quyết tâm ra ngoài ở riêng, bố mẹ chồng không ngăn cản, mong ở lại làm tôi cũng rất ngạc nhiên, vì dù sao ít có bố mẹ nào lại không muốn gần con cháu của mình.
Bố mẹ chồng tôi thì ngược lại, nhất là bố chồng tôi, ông hắt hủi để tôi phải tìm mọi cách để ra ngoài. Nhiều lúc nghĩ cũng tủi thân, nhưng được ra ngoài quả thật là sáng suốt cho đến tận bây giờ.
Bố chồng cố tình ghét con dâu để thực hiện một ý đồ rất tính toán về vật chất. Ảnh minh họa
Tôi cứ mãi lâng lâng cảm giác sung sướng khi đã thoát khỏi nhà chồng và nghĩ rằng quyết định của mình là sáng suốt. Nhưng vừa rồi tôi mới nhận ra một sự thật phũ phàng, tôi quá ngây thơ trước sự toan tính của bố mẹ chồng.
Hôm đó tôi có chút quà muốn qua biếu mẹ chồng, tôi không điện trước vì ông bà rất ít khi đi đâu, cứ đến là gặp.
Khi tới gần gần cổng nhà, tôi dừng xe và đang định bấm chuông cổng thì nghe thấy tiếng bố chồng đang nói chuyện với ai đó. Tôi nghe rõ tiếng của bố chồng tôi nói với khách: “Còn lâu tôi mới cho con dâu muốn làm gì thì làm. Tôi không cố tỏ ra khó tính thì lấy đâu có chuyện con dâu tôi nó về nhà ngoại xin bằng được tiền để mua nhà ở riêng.
Giờ con trai tôi ít nhất nếu bỏ vợ thì cũng có nửa cái nhà đấy rồi. Tôi cho chúng nó tự do vài năm nữa lại vừa nịnh nọt, vừa dọa dẫm để chúng nó bán nhà về đây xây nhà cho tôi. Sau này tôi chỉ di chúc cho riêng con trai tôi thôi”.
Bố chồng tôi đã nói ra sự thật khiến tôi choáng váng, rất sốc. Lâu nay bố chồng đã làm mọi cách để tôi làm theo đúng ý đồ của ông. Rồi một thời gian nữa, nếu tôi tiếp tục ngây thơ sẽ lại biến bao công sức của bố mẹ đẻ tôi thành của riêng nhà chồng và mình không có chút quyền lợi nào. Tôi cứ nghĩ bố chồng chỉ khó tính, không ngờ ông lại thủ đoạn như vậy.
Thật may mắn cho tôi khi biết trước được mọi chuyện, tôi sẽ cảnh giác với bố chồng. Nhưng với chồng, tôi chưa biết xử trí ra sao khi mà tôi nghĩ kỹ mọi chuyện, chồng tôi cũng vào hùa với bố và tác động để tôi về nhà ngoại xin tiền mua nhà.
Rồi ít nữa không biết chừng lại tỉ tê để tôi mắc mưu bố chồng. Tôi thất vọng với bố chồng, thiếu tin tưởng vào chồng, tôi có nên cân nhắc đến rạch ròi về tài sản? Hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Sức khỏe đời sống