Vợ chồng tôi kết hôn cách đây 5 năm và hiện có một con trai đầu lòng. Do công việc bận nên cả hai đã thống nhất dự định vài năm nữa mới tính tới chuyện đẻ thêm.
Công việc của cả hai đang thuận lợi, nên thu nhập khá, đời sống vật chất cũng thoải mái không phải lo nghĩ gì nhiều. Vì có 1 con nên chúng tôi san sẻ việc nhà, việc chăm con để mọi thứ diễn ra ổn thỏa.
Chồng tôi là người không thực sự bóng bảy, nhưng tôi cảm nhận được anh ấy sống rất thật tâm. Ít khi mua hoa, quà cho vợ nhưng anh ấy rất trách nhiệm với vợ con, đưa tiền cho tôi mỗi tháng để chi tiêu, tiết kiệm lo cho cuộc sống về sau. Tôi không đòi hỏi gì nhiều về việc chồng phải làm điều gì đó cho mình, với tôi gia đình êm ấm luôn là mục tiêu để hướng tới.
Cả tôi và chồng ở xa quê, nên cũng ít khi va vấp chuyện làm dâu, làm rể. Vào dịp nghỉ dài ngày tôi và chồng đưa con về thăm quê nội, ngoại.
Cả hai gia đình đều yêu thương gia đình nhỏ của tôi, nên tôi hài lòng khi ở xa mà tôi vẫn luôn làm tròn trách nhiệm của mình và không bị chê trách. Thỉnh thoảng tôi đón nhận những món quê của nhà nội, nhà ngoại gửi lên mà thấy ấm lòng.
Mọi thứ đều diễn ra bình yên, nhưng vừa xảy ra chuyện này khiến tôi rất ấm ức, hai vợ chồng lục đục. Chuyện là, cách đây 2 tuần, bố mẹ đẻ của tôi có lên chơi, thăm con cháu.
Tôi bận việc trên công ty nên về muộn, tôi có dặn chồng đón con về thì ở nhà chờ ông bà ngoại lên, đón tiếp cho chu đáo. Cứ tưởng mọi chuyện chỉ có thế, diễn ra thuận nào ngờ về nhà tôi gặp cảnh tượng choáng váng.
Gia đình đang yên ổn bỗng gặp sóng gió trước hành động đáng trách của chồng. Ảnh minh họa
Bước chân vào cổng tôi đã thấy bừa bộn nào là rau, hoa quả vứt dưới đất. Vào nhà thì thấy mẹ tôi đang khóc nấc vì ấm ức điều gì đó, bố tôi thì tỏ vẻ bực bội không nói năng gì.
Chồng tôi cũng thế, mặt lộ rõ đang tức giận, còn con của tôi nằm khóc trong phòng ngủ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền hỏi bố mẹ thì không ai nói gì.
Chồng tôi bực bội nói: “Đã dặn bao lần rồi, nhà chỉ ăn đồ siêu thị cho đảm bảo, cứ mang mấy thứ rau cỏ ở quê lên làm gì. Mấy lần trước toàn phải cho hàng xóm, giờ thì tốt nhất là vứt đi cho đỡ chật nhà, chật tủ lạnh.
Mà ông bà vừa lên đã chiều cháu rồi, đi mua đủ thứ bánh kẹo, ăn vào ngộ độc thì ai chịu trách nhiệm. Đấy, mới phạt nó có một chút mà ông thì giận, bà thì khóc rồi. Lên đây chỉ làm loạn nhà, hư cháu”.
Tôi nghe chồng xong dù bản thân rất sốc trước những lời nói khó nghe của chồng, nhưng bình tĩnh nói chồng vào nịnh con cho đỡ khóc. Tôi cũng đành xin lỗi bố mẹ, mong ông bà bỏ qua trước những việc làm, lời nói khó nghe của con rể.
Ngày hôm sau bố mẹ tôi bỏ về, trước khi đi còn nhắn với tôi một câu: “Dịp nào rảnh mang con về chơi với ông bà nhé, chứ ông bà không lên đây nữa đâu. Không giúp gì, còn làm phiền con cháu”.
Từ hôm đó đến giờ vợ chồng tôi lục đục suốt, thường xuyên cãi nhau cũng chỉ vì những thứ nhỏ nhặt. Chồng tôi hơi chút là mang nhà ngoại ra để chê bai, so sánh với bên nội. Tôi rất buồn, chồng luôn có ác cảm với nhà ngoại nên tỏ rõ thái độ coi thường khiến tôi mệt mỏi, chỉ muốn dừng lại cuộc hôn nhân.
Tôi phải làm gì để chồng thay đổi cách nhìn với nhà vợ, tôn trọng bố mẹ vợ? Nếu anh ta tiếp tục có những suy nghĩ, hành động lỗ mãng như vậy tôi có nên ly hôn?
Theo Sức khỏe đời sống