Từ khi kết hôn, vợ chồng tôi sống chung với bên nội. Thời còn yêu nhau, tôi không có thời gian tiếp xúc với bố mẹ chồng nhiều vì khoảng cách xa. Lúc đó, hai đứa đang sống ở thành phố. Sau khi kết hôn, chồng tôi muốn về quê lập nghiệp nên tôi theo anh. Thời gian đầu, để quen với cuộc sống ở quê, tôi phải thích nghi nhiều.
Gia đình chồng tôi sống ở xã, dân cư thưa thớt nên ban đầu tôi không quen. Trước đó, chúng tôi đang ở thành phố đông đúc, nhộn nhịp, hối hả. Cuộc sống ở quê chậm hơn khiến tôi phải tự cố gắng để thay đổi.
Có lẽ, việc sống chung với bố mẹ chồng không phải ai cũng thích. Tuy vậy, tôi không có sự lựa chọn nào khác vì kinh tế eo hẹp chưa đủ tiền mua đất, xây nhà. Trong khi đó, gia đình hai bên không đủ tiềm lực kinh tế để hỗ trợ.
Lúc mới cưới, tôi háo hức và hy vọng về cuộc sống hôn nhân màu hồng. Chồng tôi thương vợ, có ý chí làm ăn. Tôi hoàn toàn tin tưởng và an tâm về cuộc sống của hai đứa.
Nỗi khổ tâm của tôi lại do bố mẹ chồng gây ra. Khi về sống chung, chị dâu cả kiên quyết đòi ra ở riêng. Thời điểm đó, chị dâu cả bày tỏ, muốn vợ chồng tôi có cuộc sống thoải mái, nhà cửa rộng rãi hơn.
Tuy nhiên bây giờ, tôi mới hiểu phần nào lý do chị dâu nhất định chuyển sang ở nhà trọ mà không muốn sống chung, dù bên ngoài giữa chị dâu và bố mẹ chồng không có bất cứ mâu thuẫn nào.
Bố mẹ chồng tôi vốn khắc khẩu từ xưa. Ông bà đến với nhau không phải bằng tình yêu mà nhờ mai mối. Cho nên, thời gian hạnh phúc không kéo dài được bao lâu.
Mặc dù có với nhau 3 đứa con, nhưng chuyện cãi vã xảy ra như cơm bữa. Khi mới cưới, tôi nghĩ chuyện cãi nhau của ông bà chỉ là xích mích đơn giản hàng ngày. Tuy nhiên, chuyện này kéo dài, dai dẳng từ tuần này sang tuần khác.
Không hiếm những lần gia đình quây quần ăn cơm, chỉ vì vài chuyện nhỏ nhặt, ông bà cãi nhau khiến không khí không còn được vui vẻ. Chồng tôi biết vợ chán nản khi nhìn thấy cảnh đó, anh động viên rất nhiều nhưng trong lòng tôi cảm thấy áp lực.
Thời gian cưới nhau đến nay đã 3 năm, số ngày bố mẹ chồng tôi không cãi nhau có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi khi cãi nhau, ông bà dùng hết mọi lời lẽ, không còn dành sự tôn trọng cho nhau.
Sống trong tình cảnh như vậy, vợ chồng tôi có quan tâm nhau đến mấy cũng khó cảm nhận được niềm hạnh phúc. Tôi là con dâu nhưng thêm nhiệm vụ động viên tinh thần cho mẹ chồng. Nhiều lần trong khi chồng đi làm, tôi ở nhà như người giảng hòa cho hai bên. Dường như bố mẹ chồng tôi không còn nể nang, ái ngại về chuyện cãi nhau trước mặt con dâu.
Nhìn người ta ước mơ nhà sang, xe đẹp, cuộc sống giàu có, tôi chỉ mong một tuần bình yên, bố mẹ chồng không cãi nhau sao khó quá. Tôi muốn chuyển ra ngoài sống nhưng chồng không đồng tình vì kinh tế eo hẹp.
Ngoài ra, anh ấy muốn phụng dưỡng bố mẹ. Bởi anh trai và chị dâu đã không còn ở đây, trách nhiệm chăm con do vợ chồng tôi đảm trách.
Tuy nhiên, tôi không thể sống mãi trong cảnh bố mẹ chồng coi nhau như kẻ thù. Vài năm nữa, con tôi lớn lên, nhìn cảnh tranh cãi và mắng nhau không tiếc lời, liệu tâm lý của bé có bị ảnh hưởng? Tôi cảm thấy bất lực khi phải đối mặt với cuộc sống không có niềm vui từ người thân.
Theo Dân trí
Chuyên gia Harvard chỉ ‘bí kíp vàng’ ứng xử với bố mẹ chồng khi có xung đột
Quyết định của bố mẹ chồng khiến nàng dâu tức nghẹn
3 năm nuôi hy vọng tiền bạc, tôi chán nản khi bố mẹ chồng tiết lộ sự thật