Em bảo tôi rằng tuổi trẻ của chúng ta rất đắt đỏ, vì cái giá phải trả để ta trưởng thành chính là thời gian. Ở đây chẳng có mùa thu nhưng mùa thu vẫn lặng lẽ đến tặng tôi món quà ký ức, để tôi luôn thổn thức và càng trân quý những gì đang hiện hữu bên cạnh mình. Chiều tháng 9 Sài Gòn mưa buồn và se lạnh, chiều muộn về trên phố vẫn còn một người vu vơ nhìn cánh hoa giấy nhẹ bay trong tiếng mưa xen lẫn tiếng lòng hoà vào dòng xe cộ tấp nập giờ tan tầm. Nhớ Hà Nội, nhớ em…Lại một mùa thu nữa đến, chúng ta vĩnh viễn chẳng tìm thấy nhau.
Vội đưa tay lên mắt che đi những giọt mưa hối hả cuối mùa, tôi khẽ nhau mày tưởng tượng về một mùa thu Hà Nội. Nghe cái gió khẽ khàng lướt qua từng ô cửa sổ, thấy tiếng se lạnh khiến người ta mơ màng giữa tiết trời cuối hạ đầu thu. Và thế là một mùa thu nữa lại đến, mang đầy hương vị ngọt ngào và giòn tan trong tiếng thổn thức của từng nhịp đập trái tim, cảm nhận trước tín hiệu của hương sắc mùa thu mà từng hàng cây, ngõ phố đã bắt đầu vươn mình trở dậy để hưởng thụ cái tinh khiết của đất trời.
Chẳng ai biết rằng mùa thu đã đợi ở đó từ bao giờ, nhưng có lẽ cũng đã từ rất lâu rồi, đợi để dẫn tôi đi vào những miền ký ức, những miền ký ức ấy được mùa thu được gói ghém một cách cẩn trọng như không muốn để tôi vương vấn một chút gì đó trên từng chặng đường của dòng thời gian.
Sáng thức dậy sau một chiều mơ mộng dưới mưa, đây có lẽ là dịp cuối tuần hiếm hoi tôi được thong dong trên hè phố giữa trung tâm Sài Gòn hoa lệ. Bị cuốn vào sự tấp nập dục giã của Sài Gòn mà tôi dường như đánh mất mình, đánh mất sự tận hưởng thú vui của cuộc sống mà tôi vẫn thường nói với em. Ghé vào một quán cà phê nép mình trong một góc nhỏ ở Nguyễn Trãi, con đường thân thuộc đã gắn với tôi từ ngày đặt chân đên miền đất hứa này, khoảng thời gian ấy cũng là từ ngày xa em, xa những kỷ niệm. Tôi thường tìm đến những nơi yên bình, những quán nhỏ xinh chỉ mong nép mình khỏi sự ồn ào của thành phố hoa lệ, để được lắng mình trong những dòng cảm xúc, điều này đã trở thành thói quen từ khi nào đến chính tôi cũng không nhớ nữa…Cũng có thể là từ ngày có em.
Tôi gọi 1 tách cà phê sữa và 1 ly cam vắt ít đường như thói quen của em, chọn một chỗ ngồi quen thuộc trên ban công tầng 2, nhưng đây chẳng phải là Hà Nội, cũng chẳng phải nơi mà trước đây tôi và em thường ghé đến. Vẫn là mùa này năm ấy, chắc rằng những cành hoa giấy ấy vẫn đang vươn những mầm non đến chiếc lan can đã bị han rỉ bởi bao mùa mưa nắng, những tiếng gió đầu thu, tiếng mưa cuối phố hoà vào dòng người vội vã ấy như nhuốm màu lên ký ức của tôi về một mùa có em bên cạnh. Trở về với thực tại, dẫu biết giờ chỉ còn lại một mình nhưng tôi bất giác nâng tách cà phê ấm nóng lên bàn tay để cảm nhận những hơi nóng nặng lòng xưa cũ lan tỏa rồi cụng với cam vắt còn lại của em… đưa mắt nhìn lên khoảng trời mờ ảo vắt ngang qua ngõ phố với những hạt mưa li ti đang phảng phất trong gió khiến lòng chợt dâng lên muôn vàn nỗi nhớ, tôi nhớ nhành hoa giấy, tôi nhớ những hạt mưa, nhớ cả mùa thu Hà Nội, và tôi nhớ những tháng ngày mình xem nhau là tất cả. Tôi nhớ Em!
Nhân sinh vốn dĩ là vậy, tin rằng trong mỗi chúng ta đều có riêng cho mình một khoảng trời ký ức và có khi nào chúng ta lặng lẽ suy tư về những gì đã qua. Những kỷ niệm đó theo chúng ta suốt năm tháng cuộc đời và như là một chút gia vị để mỗi lúc thảnh thơi chúng ta lại gặm nhấm. Phải chăng khi trái tim bình yên nhất cũng là lúc tôi đủ can đảm để tua lại những thước phim đã cũ và đáng lẽ ở thước phim đó tôi đã phải ôm em chặt hơn, lâu hơn.
Tôi vẫn luôn sống với tâm niệm rằng cuộc đời này mọi sự gặp gỡ đều do nhân duyên sắp đặt. Chúng ta gặp nhau, yêu nhau và xa nhau hay là có thể cùng nhau tới già, đó cũng chính là nhận duyên là định mệnh sắp đặt sẵn. Ở đó có những sự gặp gỡ lướt qua nhau, một vãi người Chúng ta vẫn hay thường đổi thừa cho rằng đó là định mệnh, vậy đã là định mệnh thì làm sao có thể thay đổi, liệu rằng đây có phải là cách trả lời khôn khéo nhất để chúng ta tránh né được nỗi đau vẫn đang chất chứa trong lòng mỗi khi đêm về?
Tôi vẫn luôn ngu ngốc nghĩ rằng thời gian sẽ làm nhoà đi mọi vết thương, nhưng sự thật là đến lúc này trong tôi mọi thứ về em không hiểu sao vẫn cứ vẹn nguyên đến thế.
Con người ta khi cô đơn nhất chính là khi sống vui vẻ giữa một rừng ký ức, tự mình mở món quà mà mùa thu đã gói ghém kỹ trong những dòng cảm xúc, để ấp ôm, để níu kéo một chút gì đó gọi là đã từng. Đã bao giờ mùa thu thôi nhắc đến những mảnh ghép tình yêu của một thời dù chỉ một lần?
Với kỉ niệm của chúng ta thì thời gian cũng chỉ là một con số. Có những thứ phải mất đi rồi, phải trở thành kỷ niệm rồi thì tôi mới hối hả ngược xuôi để kiếm tìm. May mắn thay trong làn gió lạnh cuối chiều mưa của Sài Gòn đâu đó bất chợt tôi đã tìm kiếm được em, mùa thu Hà Nội. Nhưng những giọt mưa ở đây mùa này vẫn khác năm ấy, gió vẫn mạnh hơn và ít lạnh hơn, hoa giấy ở đây cũng chẳng được những giọt mưa đuổi bắt như kỉ niệm ngày ấy của đôi ta. Những năm tháng khó khăn nhất cuộc đời tôi luôn có em bên cạnh. Bây giờ tôi có rất nhiều thứ nhưng duy chỉ thiếu em, chỉ còn những mùa nhớ.
Giữa tôi và em đâu ai hay biết được rằng, chính lần gặp gỡ buổi chiều hôm ấy, nơi mà những hạt mưa mùa thu mải mê đuổi theo những cánh hoa giấy, ấy lại là lần cuối cùng mà hai ta gặp mặt. Chúng ta đã từng khổ sở, đã từng vất vả nhớ nhung thế nào trong một vài ngày xa nhau, ấy vậy mà điều đó đã trở nên quen thuộc với em, với tôi trong 4 mùa thu đi qua. Chúng ta xa nhau 4 năm rồi đấy em à.
Đến tận bây giờ, ở một miền đất mới, một công việc mới, rất nhiều mối quan hệ mới khiến tâm trí tôi bận rộn và chật chội quá đủ rồi, nhưng trong tâm trí đó tôi vẫn để riêng cho em, cho chúng ta một khoảng trời ký ức chan chứa đầy những kỷ niệm. Em mãi là khoảng trống lớn nhất đã để lại mà chẳng thể ai có thể khoả lấp nổi, ít nhất là tới hiện tại. Khoảng cách của chúng ta là 2 đầu đất nước, không biết em ở phương trời ấy sống có tốt không, còn nhớ đến tôi không, tôi thì luôn nhớ em và thầm nghĩ rằng kỉ niệm của chúng ta vẫn mãi theo tôi theo suốt cuộc đời. Tôi lại đưa 2 tay ôm ấp ly cà phê nhưng giờ đây nó chẳng còn như lúc đầu, nó đã nguội lạnh từ lúc nào tôi chẳng hề hay biết. Đưa mắt nhìn ra góc phố, liệu rằng cánh hoa giấy bay nhẹ trong gió kia có phải là em không, hãy trả lời tôi…?
Bảo rằng tuổi trẻ của chúng ta rất đắt đỏ, vì cái giá phải trả để ta trưởng thành chính là thời gian. Ở đây chẳng có mùa thu nhưng mùa thu vẫn lặng lẽ đến tặng tôi món quà ký ức, để tôi luôn thổn thức và càng trân quý những gì đang hiện hữu bên cạnh mình. Chiều tháng 9 Sài Gòn mưa buồn và se lạnh, chiều muộn về trên phố vẫn còn một người vu vơ nhìn cánh hoa giấy nhẹ bay trong tiếng mưa xen lẫn tiếng lòng hoà vào dòng xe cộ tấp nập giờ tan tầm. Nhớ Hà Nội, nhớ em…Lại một mùa thu nữa đến, chúng ta vĩnh viễn chẳng tìm thấy nhau.
Một Câu Chuyện Của chàng trai biệt danh là ỐC. “Gửi Em, mùa thu Hà Nội”… Được viết mới bởi blogtinhyeucuocsong dựa trên tâm sự của bạn đọc gửi về.
Bấm theo dõi để ủng hộ chúng tôi và không bỏ lỡ bài viết mới nhất. Xin cảm ơn!