Tôi nằm trên giường, lăn qua lăn lại, đồng hồ đã chỉ 12h đêm mà vẫn không ngủ được. Tôi nhớ vợ, mấy lần cầm điện thoại nhắn tin rồi lại xóa. Chồng về nhà mẹ đẻ ở một tuần, vậy mà một tin nhắn của vợ cũng không thấy. Cô ấy định thi gan với tôi chăng?

Tôi vừa cưới vợ không lâu, nhưng hai vợ chồng thường xuyên xảy ra tranh cãi. Có lẽ vì vợ tôi luôn muốn vợ chồng bình đẳng trong mọi vấn đề. Trong khi tôi nghĩ, cuộc sống này không bao giờ hoàn toàn bình đẳng được.

Chúng tôi yêu nhau, yêu rất nhiều. Vì yêu mà vội vàng cưới xin sau nửa năm hẹn hò. Lúc yêu, thấy đối phương lúc nào cũng dễ thương, sau khi cưới nhau lại tị nạnh nhau từng chuyện nhỏ.

Quan điểm của tôi, phụ nữ nên coi việc nấu nướng là quan trọng, rửa bát cũng không nên để đàn ông làm, trừ khi đàn ông tự nguyện. Nhưng vợ tôi lại phân chia như ngày xưa đi học phân công trực nhật. Hôm nay cô ấy làm việc nhà, mai đến lượt tôi.

Phụ nữ có gia đình sau khi tan làm cần đi chợ, về nhà dọn dẹp, nấu nướng. Đàn ông không thể như thế được mà còn phải giao lưu, mở rộng quan hệ trên bàn nhậu hoặc tập thể dục thể thao.

Lỡ bỏ nhà đi, tôi thấy xấu hổ nếu tự quay về. Ảnh minh họa: Pexels.

Có lẽ khi yêu, cô ấy không thể hiện quan điểm, còn tôi lại chiều chuộng. Lấy nhau mới biết nhiều suy nghĩ khá trái ngược. Ban đầu chỉ là đề nghị nhẹ nhàng, sau rồi thành khó chịu, cáu bẳn.

Một lần sau bữa tối, vợ có việc phải ra ngoài. Khi về tới nhà, thấy bát đũa vẫn còn nguyên trên bàn chưa dọn, vợ chỉ trích tôi quá lười biếng. Tôi bảo, từ nhỏ tới giờ chưa từng rửa bát. Mẹ tôi không để tôi làm những việc ấy, không thể sau khi lấy vợ sẽ thay đổi ngay được.

Vợ tôi nghe xong liền hét lên: “Thế anh về nhà mẹ anh mà ở”. Nhìn cái thái độ hung hăng của cô ấy, tôi lập tức rời khỏi nhà. Đến ngày thứ hai, không rõ mẹ tôi gọi điện cho vợ nói gì mà thấy cô ấy sang nhà xin lỗi, bảo hôm trước mệt nên hơi to tiếng. Vậy là hai vợ chồng dắt nhau về.

Lần này giận nhau, không chờ vợ đuổi, tôi ôm đồ về với mẹ luôn. Nhưng tôi chỉ đắc chí được vài hôm, vì mãi không thấy vợ tôi động tĩnh gì.

Bỗng có tiếng gõ cửa, mẹ tôi bước vào. Mẹ hỏi tôi giờ này làm gì mà còn sáng đèn. Rồi mẹ bảo tôi: “Con xếp quần áo, sáng mai về nhà đi, mẹ không chứa chấp con nữa. Đàn ông lấy vợ rồi mà hễ giận vợ là chạy về nhà mẹ đẻ. Con tưởng vợ con cần con à? Không có con ở nhà, nó càng nhàn thân”.

Mẹ tôi kể, sáng nay mẹ gọi điện cho vợ tôi, bảo vợ chồng có chuyện gì về nhà đóng cửa bảo nhau. Vợ mà để chồng vắng nhà lâu, lỡ gái gú bên ngoài cũng không biết.

Không ngờ, vợ tôi nghe xong thản nhiên trả lời: “Mẹ ơi, con đang định gọi điện nhờ mẹ giữ anh ấy ở lại bên đó ít lâu. Con ở một mình tan làm muốn về thì về, không về thì đi chơi. Cơm không muốn ăn thì đi ăn hàng.

Nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng, không ai bày bừa. Con cũng không phải mệt mỏi tranh cãi với ai cả”.

Mẹ lắc đầu bảo tôi: “Lỗi này không phải do con, là do mẹ nuông chiều con quá, hậu quả là giờ vợ con phải chịu khổ. Con đi làm, vợ con cũng đi làm, sao về nhà lại phải hầu hạ con?”.

Mẹ tôi còn dọa rằng, không chỉ đàn ông vắng vợ sẽ hư mà phụ nữ ra ngoài cũng có khối người theo đuổi. Không biết chừng, vợ tôi gặp người tâm lý, chu đáo hơn lại nghĩ chọn tôi là sai lầm. Khi đó, tôi có hối hận cũng đã muộn.

Tôi thật không ngờ, vợ tôi lại bản lĩnh như vậy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy cần một lý do để về cho đỡ “mất mặt”. Mình tự bỏ đi, nay lại tự mò về, sau này tôi còn ăn to nói lớn thế nào với vợ được nữa.

Theo các cao nhân, tôi nên kiếm lý do gì để về nhà trong tư thế ngẩng cao đầu?

Theo Dân Trí