Năm nay tôi 52 tuổi, còn chồng hơn tôi 1 tuổi. Chúng tôi có phòng khám riêng, do làm ăn uy tín chất lượng nên hằng ngày có rất nhiều khách đến thăm khám. Số tiền kiếm được mỗi ngày của chúng tôi khá lớn nhưng đổi lại làm việc rất vất vả.
Chúng tôi làm việc từ thứ 2 đến chủ nhật, kể cả những ngày lễ. Thời gian được nghỉ và hưởng thụ duy nhất của chúng tôi là 10 ngày Tết âm lịch. Ngày nghỉ mọi người được mặc quần áo đẹp chở nhau đi chơi thư giãn bên gia đình, còn vợ chồng tôi vẫn miệt mài làm việc.
Có lần em dâu qua nhà tôi chơi vào buổi tối, thấy tủ đồ của tôi hé nên em ấy ngó vào rồi cười phá lên:
“Tủ quần áo của nhà người ta đủ các màu, còn tủ nhà chị toàn bộ đồ trắng tinh thế này, nhìn mà chán quá. Em sẽ đưa chị đi shop mua vài bộ đẹp mới ra trong năm nay”.
Tôi lắc đầu từ chối nói làm quanh năm suốt tháng, mua về cũng chẳng có thời gian mà mặc thì mua làm gì, vài ba bộ đồ là đủ rồi. Nghe tôi nói có lý nên em ấy không nói gì nữa và vội ra về để cho vợ chồng tôi đi ngủ sớm lấy lại sức hôm sau còn đi làm.
Do bận rộn kiếm tiền nên mọi việc trong nhà đều giao phó hết cho người làm. Chúng tôi thật may mắn kiếm được chị giúp việc tốt, biết quan tâm chăm sóc và bảo ban bọn trẻ nhà tôi học hành, làm việc nhà. Vì thế 2 đứa con của tôi đều ngoan ngoãn học giỏi vâng lời bố mẹ.
Một tháng trước, chồng tôi đang làm việc thì bất ngờ bị ngất và phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Nguyên nhân là anh ấy làm việc quá sức dẫn đến đột quỵ. Những ngày chồng nằm viện, tôi vẫn đi làm đều đặn. Tôi sợ nghỉ một ngày thôi cũng mất dần khách.
Ảnh minh họa
Tuần vừa rồi, vợ chồng tôi ngồi nói chuyện với nhau, tôi bàn với anh ấy thuê thêm người làm. Chúng tôi đều là những người có tuổi, không còn khỏe như thời còn thanh niên, không thể cố được mãi được.
Chồng nói hiện tại chúng tôi đã có nhà cửa xe cộ đầy đủ, các con cũng sắp ra trường cả rồi, tiền trong ngân hàng có 10 tỷ tiết kiệm. Anh bảo với số tiền đó dư giả để chúng tôi hưởng thụ tuổi già.
Anh nói cho các con cái nghề để kiếm tiền là đủ rồi, sau này khi con ra trường sẽ không chu cấp cho con đồng nào nữa. Anh muốn để các con tự kiếm tiền và mua nhà mua xe như chúng tôi đã làm. Bố mẹ mà lo cho các con đầy đủ quá thì “sức đề kháng” của bọn trẻ sẽ yếu đi, gặp khó khăn sẽ không biết cách vượt qua.
Ngày xưa bố mẹ đầu tư cho chúng tôi ít tiền thế mà lại thành công rực rỡ trong sự nghiệp. Chúng tôi đầu tư cho các con rất nhiều tiền từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành thì bọn trẻ sẽ giỏi giang hơn nữa nên không cần dựa dẫm vào bố mẹ.
Làm công tác tư tưởng cho vợ xong, chồng chốt lại câu là muốn nghỉ hưu. Anh nói những năm qua chúng tôi cố gắng làm việc nhiều, đã đến lúc được hưởng trái ngọt.
Tôi chưa hết ngạc nhiên thì anh nói các con không ai theo nghề của bố mẹ nên muốn sang nhượng lại phòng khám cho con trai của một người bạn. Anh bảo chúng tôi kiếm nhiều tiền rồi, cũng đến lúc nhường lại cơ hội kiếm tiền cho lớp trẻ.
Anh than thở sau lần bị ngã bệnh, cảm thấy thật may mắn vẫn còn sống để tiêu tiền. Cuộc sống chúng tôi không còn dài nữa, đã đến lúc hưởng thụ, không thể làm đến lúc chết được.
Tôi vẫn còn trẻ, còn yêu nghề lắm, tôi không muốn lãng phí tay nghề khi đang ở độ tuổi chín muồi. Hiện tại, mỗi tháng chúng tôi kiếm được hơn 200 triệu, các con chưa học xong, tôi muốn làm thêm vài năm để hỗ trợ con cái trong tương lai mà chồng không đồng ý. Quan điểm của vợ chồng tôi đang trái ngược nhau, theo mọi người chúng tôi phải làm sao đây?
Theo Phụ nữ Việt Nam