Chồng cũ tôi gọi điện bảo: “Tôi gửi số điện thoại của vợ tôi, lúc nào tới nhà, cô cứ gọi điện thoại cho em ấy. Thường thường, sau 5h chiều, em ấy đã đón con về nhà rồi”. Tôi ậm ừ rồi tắt máy. Nghe cách anh ấy nói về vợ, bỗng nhiên tôi thấy ngậm ngùi.

Bây giờ đã là 5h30 chiều, cổng nhà vẫn khóa. Tôi không muốn gọi điện cho vợ mới của chồng cũ, quyết định đứng ở cổng chờ.

Tôi nhìn ngắm lại ngôi nhà, nơi từng là tổ ấm của tôi, nơi tôi đã dứt bước ra đi hơn 4 năm trước. Ngôi nhà cũ vẫn thế, gần như không có gì thay đổi, chỉ có nữ chủ nhân ngôi nhà đã khác. Cô ấy có vẻ như rất thích hoa. Dọc lối cổng vào trồng rất nhiều hoa hồng đang vào thời điểm bung nở khoe sắc.

Tôi và chồng cũ từng rất yêu nhau. Khi đó, anh nghèo, tôi cũng nghèo. Cả hai đều học ngành Sư phạm. Nhưng khi ra trường, anh vẫn theo đuổi ước mơ làm thầy giáo, còn tôi rẽ hướng sang buôn bán kinh doanh.

Ngoài khát khao làm giàu, tôi chẳng có gì trong tay. Tiền bạc không, kinh nghiệm thương trường không, các mối quan hệ cũng chưa có. Tiền vay mượn để đầu tư cứ thế mà “đội nón” ra đi.

Đến nhà chồng cũ thăm con gái, vợ anh nói một câu khiến tôi hổ thẹn - 1

Lời đối đáp của cô ấy khiến tôi thấy mình trở nên vô duyên (Ảnh minh họa: Freepik).

Chồng tôi sốt ruột, bảo tôi đừng buôn bán nữa, hãy đi dạy học như anh. Cuộc sống không giàu có nhưng an ổn, có thời gian dành cho gia đình, không sợ những lọc lừa, bon chen.

Tôi yêu chồng, nhưng ngày càng thấy suy nghĩ và lý tưởng của cả hai rất xa nhau. Chồng tôi thích an phận, sống với niềm yêu thích của mình. Tôi muốn có nhiều thứ hơn, muốn ở nhà cao cửa rộng, có xe hơi chứ không phải sáng ôm cặp đi, chiều ôm cặp về, đêm đêm cặm cụi bên trang giáo án trong ngôi nhà cũ xây từ thời ông nội anh còn sống.

Bất chấp thất bại, tôi lao vào kiếm tiền, ngã rồi lại tìm cách đứng lên, việc nhà và con gái gần như phó thác cho chồng lo. Anh ấy không than phiền, cũng không còn khuyên tôi nên xin đi dạy học. Anh chỉ nói thấy tôi vất vả quá, anh xót lòng.

Phụ nữ ra ngoài làm ăn thật không dễ dàng, nhưng nếu xinh đẹp và khéo léo cũng có thể coi là một lợi thế. Tôi có những thứ đó nên những mối quan hệ ngày càng nhiều thêm, nhất là với những ông anh thành đạt.

Càng đi ngoài, gặp gỡ nhiều, tôi càng nhận ra chồng mình là người đàn ông dễ bằng lòng và tẻ nhạt. Những chuyện tôi kể, anh không hứng thú nghe. Chuyện trường lớp của anh thì chẳng có gì đặc biệt để tôi phải hỏi. Chúng tôi cứ thế mà dần xa nhau.

Một ngày, tôi ngã vào vòng tay người đàn ông khác. Lúc đầu, tôi chỉ muốn dựa vào anh ta để thuận lợi cho công việc của mình. Không ngờ, cuối cùng đã đổ vào lòng hắn.

Tôi tuy là phụ nữ, vẫn phải nói thật rằng, phụ nữ khi đã thay lòng thì rất bạc bẽo. Tôi đem chồng so sánh với người tình, nhận ra chồng mình thua về mọi mặt. Trong những phút giây ngọt ngào, người tình của tôi vẽ ra tương lai rạng rỡ, hỏi tôi có muốn cùng anh vào phương Nam xây dựng cuộc sống mới hay không?

Đề nghị này khiến tôi đắn đo. Tôi có một con gái vừa lên 3 tuổi. Tuy từ khi sinh ra, người chăm sóc nhiều hơn là chồng, tôi vẫn là người mẹ yêu con. Chồng tôi ngoài ít tham vọng ra, nhìn chung đều rất tốt. Tôi cảm thấy mình không nên từ bỏ những thứ đang có để chạy theo thứ mờ mịt, chưa rõ ràng nhưng không hiểu thế lực nào xui khiến, tôi muốn thử.

Chồng tôi không ngạc nhiên khi nghe tôi đề nghị ly hôn. Anh chỉ ngồi im lặng, nỗi buồn hiện rõ trên khóe mắt: “Nếu em đã nghĩ kỹ, đã lựa chọn, anh đồng ý hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì. Con gái cứ để anh nuôi, hãy đi theo con đường mà em chọn”. Lúc ấy, tôi mơ hồ cảm thấy mình đã sai.

Tôi và người tình cùng nhau đi qua những ngày gian khó gây dựng sự nghiệp, mở một công ty nhỏ. Khi thành công, anh ấy đối xử với tôi như một “vật cản” khiến anh khó lấy lòng những cô gái khác.

“Đến chồng cô, con gái cô, cô còn bỏ được. Tôi bỏ cô cũng là chuyện bình thường thôi”. Cuộc đời không như là mơ. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình ngu ngốc cho đến khi nghe những lời nói ấy. Đó cũng là câu nói kết thúc cuộc tình của tôi.

Tôi biết chồng cũ mới kết hôn chưa lâu, thông qua cuộc gọi với con gái. Mấy năm qua, điện thoại là cầu nối giữa tôi và con. Tôi biết con được chăm sóc tốt, khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Con kể mẹ hai của mình yêu chiều con, rất hiền.

Đang nghĩ vẩn vơ, chiếc xe máy dừng trước mặt tôi. Một cô gái mở cổng, tôi đoán chắc là vợ của chồng cũ. Tôi tiến lại gần, ngỡ ngàng vì cô ấy quá xinh đẹp.

Cô ấy nhìn tôi ngại ngùng sau khi biết rõ danh tính: “Hôm nay, con gái có giờ học thêm tiếng Anh ở trung tâm. Nếu chị gọi sớm cho em thì đã không phải chờ. Chị vào nhà ngồi chơi chờ con nhé”.

Tôi xua tay nói không cần, lúc nào con về tôi sẽ lại qua. Trước khi bước đi, tôi không kìm nén nổi thắc mắc liền buột miệng hỏi: “Cô rất trẻ, lại xinh đẹp thế này, nghe đâu gia đình điều kiện tốt. Sao cô lại chọn lấy một ông bố đơn thân?”.

“Ông bố đơn thân có gì không tốt ạ? Đôi khi, có những thứ người này không cần nhưng với người khác lại là bảo bối. Em yêu anh ấy vì sự tử tế và chân thành”, cô ấy đáp.

Cô gái trẻ nhưng rất mạnh mẽ, quan điểm rõ ràng. Tôi gật đầu chào rồi quay lưng bước đi, cảm nhận rõ trong lòng mình ngập tràn nỗi hổ thẹn vì câu hỏi vô duyên. Thực ra, không phải tôi không biết anh tốt, chỉ là tôi đã quá tham lam.

Nếu có thể quay ngược lại thời gian, tôi sẽ… Sau chữ “nếu” ấy bây giờ chỉ còn lại nỗi hối tiếc vì những lựa chọn sai lầm.

Theo Dân trí