Vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố học tập rồi lập nghiệp đã 12 năm nay, có với nhau một bé trai 6 tuổi, tháng 9 này sẽ vào lớp 1. Mức thu nhập của chúng tôi gần bằng nhau, mỗi người chỉ khoảng hơn 10 triệu đồng nên chi phí sinh hoạt chia đều, góp chung.
Chồng tôi là mẫu người chi tiêu tiết kiệm, nhưng tiết kiệm quá thành ra kiểu ki bo kẹt xỉ, đến nỗi khi mua gì hay làm gì liên quan đến tiền, tôi đều phải hỏi ý kiến chồng. Nhiều khoản rất cần thiết nhưng anh cứ cho là không cần và mắng tôi tiêu hoang. Anh bắt tôi ghi lại hết những khoản chi tiêu trong nhà, khiến tôi nghĩ mình không khác gì người giúp việc.
Đi thăm đồng nghiệp ốm, mọi người đều bỏ phong bì cả, nhưng anh bảo tôi chỉ cần mua cân trái cây theo mùa thôi cho rẻ. Đồ dùng cho con thì anh không quan tâm chất lượng, phải hàng nào rẻ hoặc có khuyến mại mới cho mua. Quần áo của con, anh bắt tôi xin lại đồ cũ từ anh em họ hàng, bạn bè đồng nghiệp cho đỡ tốn tiền sắm. Đến con mà anh còn tằn tiện như vậy thì tôi hết nói nổi.
Có hôm, tôi được đồng nghiệp cho một túi khăn ướt lau bếp, chị ấy mua nhiều nên đưa tôi một gói bảo dùng thử. Tôi dùng thấy rất thích, nó không chỉ giúp tiết kiệm thời gian mà còn lau sạch những vết bẩn khó loại bỏ. Thích vậy thôi chứ tôi cũng biết tính chồng nên xác định sẽ không mua sau khi dùng hết gói được cho này. Không ngờ anh về nhà nhìn thấy tôi dùng loại khăn lau bếp đó liền nổi giận mắng vợ lãng phí, sau không dùng giẻ rồi giặt cho tiết kiệm, rằng số anh không may lấy phải người phụ nữ chi tiêu không biết suy nghĩ.
Tôi định giải thích là không mất tiền mua nhưng nhìn vẻ hùng hổ của anh thì bỗng thấy chán nản, mệt mỏi quá, chẳng buồn giải thích nữa. Hậu quả là anh cằn nhằn đay đả cả buổi tối, mấy ngày sau nhớ đến lại tiếp tục lên lớp vợ về tính tiết kiệm.
Hồi còn yêu đương hẹn hò, chồng tôi cũng khá ga lăng, chu đáo và có trách nhiệm. Anh chiều chuộng, chăm lo cho tôi từ những thứ nhỏ nhất. Tôi thích cái gì anh đều cố gắng mua cho tôi, vậy mà sau khi cưới thì khác hẳn. Đến nay thì tôi cảm thấy rất chán nản với chồng.
Một tháng trước, tôi phát hiện một sự thật động trời về chồng khi vô tình xem điện thoại của anh. Hóa ra trái ngược với thói ki bo, tằn tiện với vợ con, anh có thể bỏ tiền triệu để dẫn bạn đi nhậu, có thể dẫn các em gái quen trên mạng đi ăn uống.
Sau đó, tôi kiểm tra toàn bộ lịch sử giao dịch trong thẻ tín dụng của chồng và lặng người khi thấy rất nhiều lần anh thanh toán hóa đơn tại các trung tâm thương mại cho các món đồ đắt đỏ, sang chảnh so với thu nhập của hai vợ chồng. Chỉ cần liếc mắt là tôi biết chắc chắn những món đồ đó không phải mua cho anh. Sau này tôi mới phát hiện ra anh có bồ nhí gần 2 năm nay, cô gái này là sinh viên đại học. Hoá ra người chồng kẹt xỉn của tôi lại là một “sugar dady”.
Tôi không hiểu sao chồng mình lại có thể sống hai mặt, hai cuộc đời trái ngược nhau như vậy. Hóa ra thu nhập của anh không phải chỉ 10 triệu đồng như vẫn nói với tôi mà còn có những khoản khác nữa nhưng đều là quỹ đen. Anh keo kiệt với vợ con, bắt vợ con sống kham khổ nhưng có thể rộng rãi với người ngoài như vậy, chứng tỏ mẹ con tôi chẳng có giá trị gì trong mắt anh.
Nghĩ lại, tôi càng thấy mình ngây thơ khi thương chồng vì công việc mà mệt mỏi, vài năm gần đây mỗi tháng chỉ gần gũi vợ vài ba lần. Giờ tôi mới hiểu, cả tiền bạc lẫn sự nồng nhiệt của anh đều dành cho người khác.
Suốt một tháng qua, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, không biết sẽ phải giải quyết chuyện này ra sao. Nếu tôi quyết ly hôn thì con sẽ không có bố. Tôi cũng không biết phải đối diện với bố mẹ ra sao vì ở quê tôi mọi người vẫn rất thành kiến với phụ nữ bỏ chồng. Rất mong mọi người cho tôi lời khuyên.