Lời tòa soạn:

Sống ở bất cứ môi trường nào, chúng ta cũng có những người hàng xóm và có những câu chuyện bi hài khó nói. Báo VietNamNet mở diễn đàn Chuyện hàng xóm. Mời quý độc giả chia sẻ những câu chuyện của mình qua địa chỉ mail: Bandoisong@vietnamnet.vn. 

0h, tiếng nhà kế bên mở cửa ra vào, đập thình thịch xen lẫn tiếng chửi bới khiến tôi không tài nào ngủ nổi. Chị vợ hơn anh chồng 2 tuổi nên hễ có chuyện gì không hài lòng là lập tức xưng “mày – tao” với chồng.

Sau 23h nếu không thấy chồng xuất hiện ở nhà là chị ra cửa gọi điện nói oang oang: “Giờ này mà mày chưa về à, mày to gan thật đấy…”.

Trần đời, tôi chưa từng thấy bà vợ nào hơi tí là xưng “mày – tao” rồi nổi cáu với chồng như con mình vậy. Tôi nghe mà choáng, lại lặng lẽ bảo con ra đóng cửa vào, sợ ảnh hưởng đến nhà mình. Nhưng tiếng chị oang oang, đóng cỡ nào cũng vẫn lọt vào tai. 

chungcu.jpg
Mấy năm ở chung cư khiến tôi bị ám ảnh. Ảnh minh họa: FP

Có hôm 5h tôi dậy tập thể dục, vừa mở cửa ra thì thót tim vì anh chồng nhà hàng xóm đang nằm trước cửa đối diện. Hỏi ra mới biết tối qua anh về muộn quá 23h nên chủ động nằm ngoài ngủ. Anh sợ bấm chuông lúc đó thì những tiếng chửi bới của vợ sẽ đánh thức cả tầng nên đành một mình chịu trận. 

Nhưng dù anh có nhịn cỡ nào chị ta vẫn cứ kiếm cớ để chửi bới, nạt nộ. Hôm không có cớ mắng chồng thì chị nạt con. 

Rồi tiếng mâm bát xô nhau ầm ầm xen lẫn tiếng khóc lóc của tụi nhỏ. Tôi nghe mà nổi hết da gà. 

Cuối tuần, nhà đối diện về quê, thoát được tiếng chửi bới tôi cũng thấy nhẹ nhõm trong người. Nhưng đâu đó lại vẳng lên tiếng đàn piano của con cái nhà ai đó đang luyện. Ban đầu tôi nghe cũng thấy thú vị, lọt tai, êm ái, xua tan bầu không khí căng thẳng cục súc suốt ngày. Nhưng lâu dần tiếng đàn ấy lại trở thành nỗi ám ảnh của cả tầng. 

Cứ 22h là bà mẹ trẻ lại lôi con ra chơi đàn bởi đó là “bài tập hàng ngày” của con chị. Nhưng khổ là lần nào chơi đàn chị cũng mở cửa thật to. Mấy nhà có con nhỏ bị tiếng đàn đánh thức, đang ngủ lại dậy khóc ầm ĩ. 

Ai nhắc thì chị cười: “Nhà em đang lan tỏa văn hóa đẹp đến cho mọi người, để các bác được ngủ ngon trong âm nhạc”. Tôi nghe mà rùng mình. Chị có muốn lan tỏa thì nhắc cháu chơi lúc 20, 21h. Đằng này chị cứ chọn giờ người ta đã lên giường để lan tỏa thì ai chịu được? 

Nhà tôi ở tầng 10 nên sáng nào cũng chen chúc đợi thang máy. Đợi được 2 thang xuống thì thang nào cũng đầy ắp vì người tầng trên đứng kín rồi. Tôi càu nhàu với chồng, biết thế ngày xưa mua tầng 30 thì giờ có phải được ung dung đứng trong thang máy. 

Nghĩ đến cảnh nóng bức, thang có mỗi cái quạt gió mà bao nhiêu con người đứng ở trong, tôi chỉ biết toát mồ hôi hột. Chưa kể còn nhiều người có mùi hôi nặng, nói năng vô duyên trong thang máy đông người. Vài phút trong thang máy dài như nửa ngày khiến tôi sợ hãi. 

Hôm nào mưa mát trời thì thấy người như được tiếp thêm năng lượng, đi xuống thang đông người cũng bớt ngột ngạt. Nhưng vừa xuống dưới hầm lấy xe tôi lại phát hiện mũ bảo hiểm, áo mưa không cánh mà bay. Nhìn đứa con nhỏ đứng bên cạnh, tôi tức ứa nước mắt, chỉ muốn chửi đổng cả thiên hạ. 

“Than ôi, đứa nào ác thế, lấy áo mưa, mũ bảo hiểm của chị mà không biết chị phải chở con nhỏ đi học à? Chị mà bắt được thì biết tay chị”. Bao nhiêu lời uất ức muốn tuôn ra để thỏa cơn tức nhưng tôi chỉ biết nuốt vào trong, nghẹn ứ cổ họng. 

Nghĩ đến chuyện phải vay tiền khắp nơi, mua một căn hộ chung cư sống cho ra nhà nhưng giờ nhà không giống nhà, hàng xóm không ra hàng xóm tôi chỉ biết than trời. Giờ tôi chỉ muốn bán nhanh chóng căn hộ này. Sau này, nói thật ai có cho thêm 1 tỷ tôi cũng không bao giờ quay lại sống ở chung cư nữa. Nhà đất vẫn là chân ái… 

Độc giả Nguyễn Luyện (Hà Nội)