Ngày xưa khi chị em tôi còn bé, mẹ nói nỗi sợ lớn nhất của mẹ khi có con gái là việc “lên chức” bà ngoại sớm. Mẹ dặn đừng đứa nào lấy chồng sớm vì cuộc sống hôn nhân không phải một trò đùa.
Ai dè sợ cái gì trời cho luôn cái đó. Đùng cái chị tôi lấy chồng ở tuổi 22. Chỉ còn vài tháng thôi là tốt nghiệp đại học, chị tôi trót dại nên có bầu. Hôm chị dắt tay người yêu về báo tin sét đánh, mẹ tôi sốc đến nỗi làm cháy cả nồi thịt.
May là chị tôi lấy chồng gần. Nhà thông gia cách nhà tôi chỉ vài cây số, ngày nào chị tôi cũng chạy về chơi. Chị kịp lấy bằng trước khi đi đẻ nên không phải bảo lưu gì hết. Chỉ có điều vì sinh con sớm nên chị tôi chưa kịp đi làm, phải đối mặt với sóng gió liên miên.
Đầu tiên là chuyện ăn cơm trước kẻng nên chị bị nhà chồng coi thường. Đám cưới của chị suýt toang khi họ nhà tôi tranh cãi kịch liệt với thông gia, chỉ vì mẹ anh rể bắt chị tôi phải trèo thang đi cửa sau vào nhà, còn không cho chị tôi làm lễ cúng gia tiên bên ấy. Nhà trai yêu sách đủ điều khiến bố mẹ tôi tức giận. May mà anh rể biết điều nên đã sắp xếp ổn thỏa cho chị tôi được một hôn lễ bình yên.
Tuy nhiên bi kịch liên tục xảy ra từ ngày chị tôi được gả sang bên đó. Tháng đầu tiên về làm dâu, gần như ngày nào chị tôi cũng ăn cơm chan nước mắt. Hôm thì bị mẹ chồng bắt dậy từ 4h sáng lau cầu thang. Hôm thì bắt nhịn ăn để cho đỡ béo, hôm thì cho ăn mỗi đĩa rau luộc.
Dù chị mang bụng bầu to tướng nhưng mẹ chồng chẳng thương chị tí nào, ăn không no ngủ không ngon. Thế là cả thai kỳ chị tôi bị stress, dọa sinh non với ốm vặt liên miên.
Anh rể đứng ra bảo vệ vợ thì mẹ anh kêu gào ăn vạ rằng con dâu “thao túng” con trai bà. Hàng xóm xung quanh ngày nào cũng phải nghe những lời nói xấu từ mẹ chồng chị. Thậm chí mấy tháng cuối chị tôi bị phù nề tăng cân, bà thông gia còn bảo “xấu như ma” thế mà cũng đòi cưới con trai bà.
Thấy con trai mua đồ ăn ngon với thuốc bổ cho vợ, mẹ chồng chị toàn lén lút lấy trộm rồi vứt đi. Chị tôi phát hiện ra xong đối chất với mẹ chồng thì bà thản nhiên nói uống lắm thuốc làm gì cho hại thai nhi, bà không muốn cháu nội sinh ra bị dị tật (?!?)
Còn vô số chuyện khác nữa mà kể cả tuần có khi cũng chưa hết. Ngày nào mẹ chồng của chị tôi cũng gây sự, tỏ rõ thái độ coi con dâu như người ngoài. Sống trong uất ức là vậy nhưng chị tôi cố nhịn, mẹ chồng quá quắt đến đâu chị cũng không phản kháng. 3 năm lay lắt trôi qua, đến một ngày đẹp trời chị tôi quyết định tự giải thoát cho chính bản thân mình.
Hôm ấy là đám cưới của một người họ hàng bên phía nhà chồng chị. Dù đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ nhưng chị tôi vẫn đến ăn cỗ muộn vì con trớ sữa, dây hết ra bộ đồ mới của cả 2 mẹ con. Bị mẹ chồng giục quá nên chị chẳng kịp tắm rửa, thay mỗi bộ đồ khác rồi bế con nhảy xe ôm đến nhà hàng luôn.
Tới nơi vừa kịp lúc cô dâu chú rể chuẩn bị làm lễ. Chị tôi vừa ngồi xuống mâm đã bị mẹ chồng quát đuổi đi chỗ khác. Bà ấy chê con dâu “hôi hám”, ăn mặc lôi thôi, còn miệt thị chị tôi là “vô dụng ăn bám” và không có nghề ngỗng gì nên mới trông như con ô sin vậy. Bà còn lẩm bẩm chẳng hiểu sao lại rước “của nợ” về cho con trai, khiến nhà bà phải nuôi thêm 2 cái miệng.
Bị mắng chửi giữa chốn đông người khiến chị tôi ức không chịu nổi. Thế là chị đứng dậy bỏ đi luôn, kệ cho mẹ chồng kêu gào sau lưng.
Chị gọi dịch vụ dọn nhà thần tốc đến và đặt khuân hết đồ của 2 mẹ con sang bên ngoại. 2 tiếng sau mẹ chồng về đã không thấy con dâu với cháu đâu. Bà ấy lồng lộn lên đi tìm, gọi điện cháy máy nhưng chị tôi chặn hết liên lạc.
Sau đó chị tôi tiến hành thủ tục ly hôn đơn phương. Anh rể ngày nào cũng qua đứng ở cổng xin gặp nhưng chị tôi không chịu. Ngày trước chị hiền lành nhẫn nhịn bao nhiêu thì giờ trong lòng chị xơ xác bấy nhiêu.
Tình cảm của chị với chồng cũng rạn nứt nhiều do anh ít khi ở nhà với vợ con. Anh cứ miệt mài đi kiếm tiền mà chẳng chú ý đến cảm xúc của chị tôi. Thậm chí chị ấy vừa ôm con vừa xin việc trên mạng anh cũng không biết.
Mỗi tháng chị kiếm được vài triệu tiền dịch thuật online để mua sữa cho con nhưng anh cũng chẳng hay. Vài câu anh rể bênh vợ trước mặt mẹ đâu có khiến cuộc hôn nhân của chị tôi hạnh phúc hơn. Ngược lại chị ấy càng lúc càng cô đơn khi phải một mình chống chọi với sự khắc nghiệt của mẹ chồng.
Kết cục sau mấy tháng dùng dằng thì chuyện ly hôn của chị tôi đã giải quyết xong. Anh rể thấy vợ cứng quá nên nản, buông tay luôn không thèm giành quyền nuôi con.
Bố anh ấy mất sớm, nhà còn mỗi mẹ nên anh rể mới chấp nhận hi sinh mọi thứ vì mẹ. Hóa ra anh ấy tốt nhưng nhu nhược. Chị tôi bảo người như thế chị cũng không tiếc, một mình chị nuôi con còn tốt hơn.
Mấy hôm sau khi nhận phán quyết của tòa, chị tôi tổ chức buổi liên hoan ăn mừng “tái nhập” hội độc thân. Chị không kết bạn với mẹ chồng cũ trên mạng nhưng chả hiểu sao bà ấy lại biết thông tin đó. Khi gia đình tôi và bạn bè của chị đang ăn uống vui vẻ thì tự dưng bà ta xuất hiện trong nhà hàng. Tay bà ôm thứ gì đó và mặt mũi thì hằm hằm như sắp đánh nhau.
Lần đầu tiên gặp lại mẹ chồng sau buổi tiệc cưới định mệnh, chị tôi không ngờ được bà tặng món quà gây sốc vô cùng. Đó là bức ảnh của người bố chồng quá cố!
“Cựu” mẹ chồng của chị mang tấm hình nhạy cảm đó đứng giữa bàn tiệc, khóc lóc kêu gào rằng chị tôi là đứa con dâu bất hiếu, tệ bạc với mẹ chồng, được nhà chồng nuôi suốt 3 năm mà dám bỏ đi, để lại mẹ chồng “già cả ốm yếu” không nơi nương tựa.
Rõ là còn anh rể sờ sờ ra đấy, chị tôi cũng chưa từng làm điều gì bạc ác với mẹ chồng, thế mà bà ấy dựng chuyện điêu toa bôi nhọ chị tôi trước đám đông.
Chị tôi tức giận gọi bảo vệ đuổi bà ấy ra ngoài. Nhẫn nhịn chừng ấy năm đủ rồi, giờ chị tôi đã học được cách mạnh mẽ hơn. Tôi nhìn mẹ chồng cũ của chị mà chán. Giá mà bà ấy tốt với con dâu thì có phải cuộc sống nhẹ nhàng vui vẻ hơn không? Âu cũng là quả báo, nhưng có lẽ với cái tính cay nghiệt đó thì bà ấy cũng chẳng biết bản thân mình mắc sai lầm ở đâu.
Theo Sức Khỏe Và Đời Sống