Tôi và T. là bạn thời đại học, thân nhau như chị em ruột. Dù sau này cuộc sống mỗi người mỗi khác, ít gặp nhau hơn, T. cũng lập gia đình, sinh con nhưng tình cảm giữa chúng tôi vẫn tốt đẹp. Có chuyện gì vui buồn, chúng tôi đều gọi cho nhau. 

10 năm trước T. lấy chồng, tôi từng khóc hết nước mắt. Một là vì tôi vui cho bạn, hai là cảm thấy cô đơn khi “mất” đi người bạn sớm tối đi cà phê với mình. Nhưng tôi vẫn chuẩn bị bộ trang phục lộng lẫy nhất để đến với bạn. Nhìn bạn xinh đẹp trong ngày trọng đại, tôi cũng ước mình có người đàn ông yêu thương, che chở. 

Ngày ấy tôi đi làm, lương không cao nên chỉ mừng cưới bạn 300 nghìn đồng và mua tặng bạn một bộ đồ ngủ khá đẹp. T. cảm ơn rối rít khi nhận được món quà của tôi. 

unnamed.jpg
Tôi bất lực vì món quà cưới của bạn thân. Ảnh minh họa: FP

Sau này, thi thoảng gặp nhau, đi uống nước, chúng tôi vẫn mang chuyện ngày xưa ra kể. Các con của T. cũng đã lớn, ngoan ngoãn. Yêu trẻ con nên lần nào gặp nhau, tôi cũng bảo T. đưa các cháu đi cùng và mua nhiều quà cho chúng. 

Số tôi không may mắn như T. nên mãi 10 năm sau mới lấy được chồng. Đám cưới được tổ chức long trọng ở nhà hàng lớn. Điều khiến tôi buồn là T. bận đi công tác, không đến dự được, chỉ gửi tiền mừng cưới cho tôi.

Sau đám cưới, chuyện vui nhất là bóc phong bì mừng. Vì ở khách sạn nên khách được mời đa số mừng 500 nghìn. Những người thân thiết thì mừng hơn, 1 triệu hoặc 2 triệu đồng.

Bóc đến phong bì của cô bạn thân, tôi ngã ngửa. Bên trong chỉ có 200 nghìn đồng. Đã thế, đây còn là phong bì 200 nghìn đồng duy nhất trong đám cưới.

Nhìn ánh mắt của chồng, tôi có chút ái ngại. Làm bạn thân với nhau 10 năm mà T. lại mừng cưới ít như vậy trong khi ngày T. cưới, tôi mừng 300 nghìn đồng kèm quà. Chưa kể gia đình bạn khá giàu có, chồng có công ty riêng. 

Sau lần đó, tôi luôn nghĩ về chuyện mừng cưới. Một lần, tôi nghe cô bạn khác trong nhóm kể rằng, T. định mừng tôi 300 nghìn, bằng số tiền tôi mừng cô ấy ngày trước, nhưng vì không ăn cỗ nên bớt đi 100 nghìn.

10 năm trước, số tiền 300 nghìn của tôi giá trị thế nào. Nếu bây giờ T. mừng lại tôi y hệt thì số tiền ấy cũng đã giảm giá trị rất nhiều. Huống hồ ngày trước T. tổ chức đám cưới ở nhà còn tôi lại làm ở khách sạn sang chảnh.

Tình bạn của tôi với T. cũng vì chuyện này mà rạn nứt. Đúng hơn là tôi không chủ động liên lạc với T. nữa. Nghĩ lại những lần đi ăn uống trước đây, đa số đều do tôi trả tiền. Có hôm T. kêu quên mang ví, có hôm lại kêu hết tiền.

Quà tôi mua cho T. và con cô ấy nhiều lần nhưng chưa từng nhận được món quà nào từ T. 

Có lúc tôi cứ nghĩ liệu có phải mình tính toán chuyện tiền bạc quá hay không. Nhưng trong lòng lại không buông được câu hỏi tại sao. Tôi tính toán thì T. cũng đâu phải người sòng phẳng, thoải mái gì? 

Độc giả giấu tên