Hôm nay là Rằm tháng 7 cũng là dịp lễ Vu lan báo hiếu, thế nhưng, hiện giờ, tôi đang rất ấm ức với hành động quá quắt của mẹ chồng.
Nếu không vì nhà bố mẹ đẻ quá xa (hơn 200 cây số), có lẽ giờ này tôi đã ngồi gục vào lòng mẹ mà khóc. Tôi không biết có thể chịu đựng được cảnh sống chung với mẹ chồng như thế này trong bao lâu nữa.
Tôi lấy chồng là con một trong nhà nên đương nhiên phải chịu trách nhiệm chăm sóc và phụng dưỡng bố mẹ chồng. Lúc mới về ra mắt, mẹ chồng tỏ ra không thích tôi vì khoảng cách địa lý xa xôi.
Bà sợ sau này con trai phải đi lại vất vả. Tuy nhiên, thời điểm đó, do tôi đã có bầu nên mẹ chồng mới chấp nhận cho chúng tôi đến với nhau.
Con dâu sốc với hành động của mẹ chồng trong ngày Rằm tháng 7. Ảnh minh họa
Khi tôi về làm dâu, bố chồng tôi đang bị bệnh, thường xuyên ốm đau, đi viện liên miên. 3 tháng sau đó, bệnh tình trở nặng khiến ông không qua khỏi.
Bố chồng mất, dĩ nhiên, tôi cũng buồn. Vậy mà mẹ chồng còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi. Bà nói, do tôi đem điều xui xẻo đến cho gia đình nên mới khiến chồng bà “ra đi” nhanh như thế. Đáng lẽ ra, ông còn sống thêm được vài năm nữa.
Trước sự quy chụp của mẹ chồng, tôi chỉ biết ấm ức mà khóc. Bầu bì nghén ngẩm cộng với việc phải cùng chồng lo liệu lễ tang cho bố khiến tôi đuối sức. Vì quá mệt, tôi mới nằm thiếp đi vài chục phút, thế mà bị mẹ chồng chì chiết lười nhác, nhà có công có việc, dâu con lại ung dung đi ngủ.
Nhưng đó chỉ là giai đoạn mới bắt đầu. Về sau, càng sống chung với mẹ chồng, tôi càng khiếp sợ sự tai quái của bà. Tôi sinh con, mẹ chồng áp đặt hết từ việc đẻ ở đâu, đặt tên là gì cho đến khi ở cữ, chăm sóc con nhỏ như thế nào.
Mọi việc trong nhà, mẹ chồng đều yêu cầu tôi phải báo cáo với bà. Bà luôn nhắc đi nhắc lại với tôi, bà mới là chủ nhà, vì vậy, không ai có quyền vượt mặt. Sau hơn 3 năm về làm dâu, câu nói tôi được nghe nhiều nhất từ mẹ chồng là “đừng bao giờ nghĩ sẽ thay đổi được gì trong cái nhà này”.
Đó cũng là lý do lần tôi chỉ đổi lại vị trí đồ đạc trong phòng ngủ cho tiện hơn nhưng cũng bị mẹ chồng quy chụp không coi người lớn trong nhà ra gì. Nhà của ông bà nên tôi không có quyền động vào, kể cả là xê dịch đồ đạc.
Nhiều lúc uất ức, tôi bàn với chồng xin ra ở riêng cho thoải mái liền bị mẹ chồng đi rêu rao với làng trên xóm dưới là tôi bất hiếu, nhà còn mình mẹ già cũng cố tình đòi ở riêng.
Trước mặt chồng tôi, bà khóc lóc nói bản thân không thiết sống khi có đứa con trai duy nhất cũng bị vợ dụ dỗ xa rời mẹ già, để bà cô quạnh lúc cuối đời. Sau lần đó, bà giả vờ lăn ra ốm cả mấy tuần liền, bắt tôi phải bê cơm nước vào phục vụ tận giường và thôi ý định ra ở riêng.
Chưa hết, mẹ chồng tôi là người rất mê tín. Làm chuyện gì, bà cũng bảo phải đợi đi xem thầy, xem ngày, thậm chí xem từng giờ để làm. Ngày Tết, tôi lỡ tay làm vỡ cái bát, mẹ chồng cũng cho rằng, sắp tới sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Hồi giỗ đầu bố chồng, tôi con nhỏ nhưng cũng phải mướt mải chạy theo mua cái nọ, sắm cái kia theo đúng ý mẹ chồng. Hễ làm không đúng ý, y như rằng, tôi lại bị bà lôi ra ra chì chiết, mắng mỏ thậm tệ.
Và chuyện hôm nay tôi muốn tâm sự cũng liên quan đến việc lễ lạt, cúng Rằm tháng 7 này.
Mọi năm tôi đều lo chu toàn việc cúng kiếng theo yêu cầu của mẹ chồng. Năm nay do công ty tôi sang tuần có đoàn kiểm tra nên phải làm gấp giấy tờ, hóa đơn chứng từ. Hầu như cả phòng kế toán đều phải làm cả ngày thứ 7, chủ nhật này (14, 15 âm lịch).
Biết mẹ chồng khó tính, trước khi đi làm, tôi đã đi chợ sớm mua lễ lạt, thực phẩm để làm mâm cơm nhờ mẹ chồng ở nhà cúng rằm. Xong xuôi tôi mới đi. Vậy mà lúc chiều về nhà, tôi bàng hoàng khi thấy mẹ chồng vứt hết đồ đạc của tôi ra ngoài cửa.
“Cả năm có ngày Rằm tháng 7, chị cũng không ở nhà làm nổi mâm cơm cúng, giờ còn vác mặt về đây làm gì. Nhà này không chứa loại con dâu coi trọng công việc hơn gia đình.
Người ta bảo nay là Vu lan báo hiếu, tôi thấy từ ngày chị về cái nhà này, chị toàn báo hại, gây mâu thuẫn, chia rẽ trong gia đình. Coi như nhà tôi vô phúc mới vớ phải đứa con dâu như chị“.
Từ chiều đến giờ, tôi ấm ức vô cùng. Dù chồng tôi có nói đỡ nhưng mẹ chồng vẫn khăng khăng cho rằng tôi hỗn láo, bất kính với bề trên nên không được vào nhà. Thậm chí bà còn đưa ra lời dọa nạt chồng tôi nếu bênh vợ, bà sẽ khiến anh phải hối hận.
Thực lòng tôi quá mệt mỏi với cảnh sống cùng mẹ chồng quá quắt như thế. Tôi nên làm thế nào bây giờ. Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Sức Khỏe & Đời Sống