Đọc bài viết Vừa mua chung cư, kết thân với hàng xóm, tôi lại muốn chuyển nhà vội, tôi rất hiểu nỗi lòng của tác giả. Bởi tôi cũng từng trải qua những ngày tháng sống với hàng xóm xấu tính. Đó thật sự là nỗi ám ảnh với tôi suốt một thời gian dài.
Khi mới cưới nhau, chúng tôi được bố mẹ chồng cho một căn nhà 5 tầng trong con ngõ nhỏ. Tất cả những căn nhà trong ngõ này trước đều thuộc sở hữu của một gia đình. Họ xây 8 căn nhà, mỗi bên 4 căn, sau đó chia cho 4 người con, mỗi người 2 căn.
Vì không có công ăn việc làm nên 4 anh em cứ thế bán nhà dần để trang trải cuộc sống. Cuối cùng, họ chỉ còn sở hữu 2 căn, những căn còn lại đều có chủ mới.
Có hàng xóm say rượu, tôi sống trong nhà mình mà như địa ngục. Ảnh minh họa: FP
Khi mới về đây, tôi chưa thấy có vấn đề gì. Mỗi lần đi qua, tôi đều niềm nở chào hỏi hàng xóm. Thi thoảng họ sang nhà chơi, tôi đều lấy nước, hoa quả tiếp đón.
Nhưng ở được hơn nửa tháng, tôi bắt đầu được trải nghiệm cảnh “Chí Phèo” nhà bên.
Cạnh nhà tôi là một gia đình có 4 người con. Người chồng không đi làm, chỉ quanh quẩn ở nhà, lại còn nghiện rượu.
Mỗi ngày tan làm về, hễ thấy tôi đi qua, ông ta lại ngồi trong nhà hét: “Con ranh, không chào tao à?“; “Con nhà quê láo toét“… Tôi rất bất ngờ trước thái độ của ông ta. Bởi, mới sáng, tôi còn thấy ông ta tỉnh táo, niềm nở hỏi: “Con đi làm à?“.
Cứ thế, những trận say ngày càng nhiều. Việc chửi bới, mắng mỏ, xúc phạm người khác dường như đã trở thành “đặc sản” của ông hàng xóm. Cấp độ tăng lên, ngoài chửi bới, ông ta còn “thượng cẳng tay, hạ cẳng chân” với vợ.
Có những hôm 2 – 3h, ông bật nhạc to hết cỡ để át đi tiếng đánh chửi vợ con. Hàng xóm không ngủ được, bấm chuông yêu cầu tắt nhạc nhưng ông ta cố tình làm ngơ.
Có hôm cả xóm đang ngủ, ông ta lên cơn say chửi vợ con, ném cả lư hương vào cửa kính. Vụn kính từ cửa bay sang nhà tôi và mấy nhà đối diện. Trẻ con trong xóm giật mình gào khóc. Nhưng không ai dám làm gì ông ta cả.
Một lần, hàng xóm báo công an phường để nhờ giải quyết. Khi công an tới, ông ta tỏ ra rất ăn năn, hứa không tái phạm. Nhưng công an vừa đi khỏi, ông ta lại bắt đầu chửi bới các gia đình trong ngõ.
Cũng từ đó, hễ ai đi qua cửa nhà, ông ta đều nhổ nước bọt về phía họ. Nhiều lần, ông ta lăm lăm cầm con dao đứng trước cửa như thách thức cả ngõ.
Tôi bảo chồng xin bố mẹ bán nhà, chuyển đi nơi khác. Nhưng mẹ chồng luôn động viên: “Thôi các con chịu khó tí, ông ấy chỉ xấu tính khi say thôi. Giờ bán nhà trong ngõ cũng không được giá, cứ ở tạm một thời gian đã”.
Chúng tôi đành tặc lưỡi ở lại, cố gắng cày cuốc làm thêm để thực hiện ước mơ mua nhà mới của mình.
Một hôm, nhà bố mẹ chồng mất điện nên sang nhà tôi ngủ, đúng vào hôm ông hàng xóm say rượu, đập phá, gào thét. Ông bà không thể nào ngủ được. Dù rất bực mình, nhưng mẹ tôi bảo: “Tốt nhất không động vào kẻ say“.
Sau một đêm được “trải nghiệm” cảnh tượng kinh hoàng đó, bố mẹ gọi vợ chồng tôi xuống bàn chuyện bán nhà gấp. Mẹ nói: “Mẹ xin lỗi vì đã không thông cảm với nỗi khổ các con phải trải qua mấy năm nay. Thật sự quá kinh khủng!
Hôm nay, bố mẹ sẽ gọi luôn môi giới nhờ bán nhà gấp và hỗ trợ các con ít nhiều để mua một căn nhà khác, không phải sống khổ sở như thế này nữa“.
Chỉ một tuần sau, chúng tôi bán xong nhà cũ với giá rẻ và tìm mua một căn chung cư. Hai vợ chồng tôi bù thêm 1 tỷ để mua nhà, rồi bắt đầu mua sắm nội thất.
Cuối cùng sau 8 năm, tôi cũng thoát được cuộc sống “ở nhà mình mà như địa ngục”.
Ngày đầu tiên được đặt lưng lên giường trong căn nhà mới, cảm giác hạnh phúc trong tôi thật khó tả. Thế này mới thực sự là cuộc sống. Bởi, chúng tôi đã tìm được sự bình yên, tĩnh lặng, thoải mái hết mình trong căn nhà của mình.
Theo VietNamNet