Mỗi lần các bạn hô hào tụ tập, đi sinh nhật, đi họp lớp hay đi ăn cưới, tôi lại tìm mọi lý do để từ chối. Bản thân tôi cảm thấy việc đi gặp những người bạn giàu có ấy là một áp lực khó nói thành lời.
Sau hơn 10 năm ra trường, họ hầu hết đều đã có nhà, có xe, ăn mặc sang trọng. Người làm chức vị cao ở công ty, người có chồng giàu, người buôn bán kinh doanh thành đạt. Còn tôi vẫn chỉ là cô nhân viên văn phòng, lương ba cọc ba đồng.
Họ gặp nhau cười cười nói nói, kể chuyện công việc, được chồng yêu thương, cho đi chơi, mua tặng những bộ đồ xịn. Họ nói chuyện tiền tỷ, mua nhà này, mảnh đất kia. Họ khoe các món đồ giá trị trong khi tôi phải chạy vạy từng bữa ăn.
Một chuyến du lịch cho cả gia đình 4 người với tôi lúc này là cực kì khó khăn. Bởi ngoài tiền vé máy bay, tiền ở khách sạn còn có tiền ăn uống, tôi không thể bỏ ra vài chục triệu để đi. Nếu có thể, tôi chỉ cho con về quê, đi dã ngoại gần nơi mình sống.
Ai cũng ở nhà sang, có mảnh đất này mảnh đất nọ, còn tôi vẫn đang thuê trọ căn phòng chật hẹp chỉ có 20m2. Chồng tôi cũng chẳng giỏi giang, tâm lý.
Anh chưa từng cho tôi một chuyến du lịch, cũng không mua sắm món đồ nào giá trị cho tôi. Tôi không trách anh bởi tôi hiểu, hoàn cảnh quyết định tất cả. Anh có muốn đi chăng nữa, thì chúng tôi cũng không có tiền.
Hai vợ chồng đi làm cũng chỉ đủ tiền lo cho các con ăn học. Nếu có việc phát sinh, tôi lập tức phải đi vay bạn bè. Có lúc ốm, tôi không dám đi khám vì sợ tốn tiền, chỉ chạy vội ra hiệu thuốc mua tạm vài liều uống cho khỏi.
Nghe họ nói về những dự định tương lai, rủ nhau đi du lịch nước ngoài, tôi lại thở dài chạnh lòng. Nước mắt cứ thế chảy ra mà không dám cho ai biết.
Tôi chợt nghĩ đến những đứa con ở nhà, đang chờ mẹ cho đi biển mùa hè mà tôi chưa làm được. Vì tôi còn đang lo tháng sau làm sao có tiền để đưa mẹ đẻ đi khám bệnh dạ dày.
Có nhiều người không hiểu, bảo tôi sống tằn tiện, chi ly, không biết hưởng thụ nhưng họ lại không cho tôi câu trả lời, tiền ở đâu ra để hưởng thụ.
Họ đang vui với cuộc sống của mình, có tiền tiêu rủng rỉnh còn tôi chạy ăn từng ngày, từng tháng. Tôi không trách họ, chỉ trách bản thân mình kém cỏi… Tôi cũng không so sánh chồng mình với chồng người ta. Bởi tôi tin, trên đời, mọi sự kết hợp đều là do duyên số.
Tôi vẫn nỗ lực từng ngày, chỉ mong con cái được vui vẻ, hạnh phúc, được học hành đàng hoàng. Nhưng tôi mong ai đó hiểu rằng, đừng thấy tôi như vậy mà chê bai tôi ki bo, tính toán; cũng đừng nói tôi là người phụ nữ thiếu trách nhiệm với chính bản thân mình, không biết ăn diện; cũng đừng bảo tôi sống uổng phí tuổi xuân.
Tôi đã cố gắng và luôn nỗ lực vì tương lai. Tôi chỉ có thể nghĩ, có lẽ mình là người kém may mắn…
Nguyễn An (Hà Nội)
Khổ sở vì người yêu cũ liên tục hỏi vay tiền
Cho bố mẹ người yêu vay tiền, bạn trai đưa ra đề nghị khiến tôi xấu hổ
Gia đình bất hòa vì anh trai chị dâu vay tiền nhưng chưa bao giờ trả