Buông bỏ vẫn là yêu. Bạn à, buông tay không có nghĩa là hết yêu mà là cho nhau một cơ hội mới, cơ hội để chúng ta tìm thấy hạnh phúc thật sự của riêng mình. Đáp chuyến bay muộn cuối ngày, rời xa nơi làm bạn buồn lòng, duy chỉ có Sài Gòn như hiểu được tâm tình của bạn. Buông bỏ đâu có nghĩa là hết yêu, hãy luôn mỉm cười với cuộc đời và không ngừng kiếm tìm hạnh phúc, tin chắc rằng ở đâu đó vẫn có một người xa lạ vẫn đang chờ đợi bạn.
Đôi khi buông bỏ cũng là một sự lựa chọn tốt. Cuộc đời này còn quá dài để mình dừng lại, nếu sau này có yêu thêm một lần nữa, chân thành thôi là chưa đủ. Bạn gì ơi, chẳng có gì đau buồn hơn ai đó không chấp nhận tình cảm của bạn, nhưng tình cảm suy cho cùng là không thể cưỡng cầu, cố gắng từ một phía vẫn là chưa đủ. Thế nên hãy học cách buông bỏ, xung quanh vẫn còn bao nhiêu thứ tuyệt vời, cánh cửa này đóng lại thì sẽ có một cơ hội mới mở ra, biết đâu đằng sau cánh cửa ấy vẫn còn một người xứng đáng hơn.
Nhấc từng bước chân mệt mỏi rời khỏi nơi làm bạn tổn thương, bạn đáp chuyến bay muộn vào Sài Gòn, buông bỏ đâu có nghĩa là chạy trốn. Đường phố hôm nay dường như chậm lại, tâm tình của bạn đâu có ai hiểu. Bạn à, tuổi trẻ của mình vẫn nên có một lần ngông cuồng theo đuổi tình yêu, mất mặt cũng được hay mất mát cũng được, nhưng ít ra để sau này không phải hối hận và tiếc nuối vì sự nhút nhát của mình. Những ngày đầu tháng 5, Sài Gòn với những cơn mưa thưa thớt đầu mùa như làm dịu lại cảm xúc trong lòng bạn. Kéo nhẹ vali, bước lên chiếc xe taxi đợi sẵn, đóng nhẹ cửa, đôi mắt hướng về cửa sổ, bạn chậm rãi nhìn lại đường phố, tâm tình của bạn có lẽ vẫn chưa theo kịp chuyến bay vào thành phố này.
Bạn nói rằng bạn dành nhiều năm cho một câu chuyện, ở đó có bạn và anh ấy, nhưng có lẽ đó chỉ là câu chuyện của riêng bạn, rõ ràng bạn chẳng là gì trong cuộc đời của anh ấy. Bạn à, yêu thương một người không có gì xấu, người ta chẳng đáp lại cũng không có gì là tệ. Ít ra thì nó đã từng khiến bạn hạnh phúc và hy vọng, nó khiến bản thân bạn tốt hơn, vậy cũng tốt rồi. Một mình bạn mơ mộng, một mình bạn suy tư và một mình bạn tổn thương. Bạn trách người ta không đáp lại tình cảm của mình, rõ ràng là bạn đã dành rất nhiều tình cảm cho họ. Nhưng tình cảm là do bạn tự nguyện, câu chuyện cũng là do bạn mơ mộng vẽ ra, người ta đâu cần phải có trách nhiệm với cảm xúc của bạn.
Bảo rằng cuộc đời vốn dĩ là sự gặp gỡ, đâu phải cứ gặp gỡ là nhất định phải cùng nhau đi đến cuối cuộc đời. Hãy nhìn lại tháng năm bạn vẽ cô ấy trong bức tranh cuộc đời của bạn, có phải bạn bất giác mỉm cười và hạnh phúc không. Bạn đã 29, ở cái độ tuối mà áp lực mọi phía từ sự nghiệp tới tình yêu, nhưng đừng vì thế mà lựa chọn lý trí để rồi đánh mất trái tim của bạn. Tuổi đời bạn chẳng còn trẻ nhưng trái tim vẫn còn ngây dại, vẫn khao khát được nên duyên vợ chồng với người mà mình yêu. Vậy nên hãy kiên trì bước tiếp, con đường bạn đi vẫn còn dài, còn nhiều người bạn chưa gặp, nhiều kỉ niệm vẫn chưa trải qua. Hạnh phúc thực sự luôn ở cuối con đường.
Ánh hoàng hôn cuối ngày len lỏi vào từng kẽ lá hòa vào dòng người, chiếu qua ô cửa kính, trước khi tắt nắng vẫn cố gượng chiếu rọi vào đôi mắt đượm buồn xa xăm, nhẹ nhàng hòa tan câu chuyện đơn phương bạn vừa kể. Ngày bạn trở lại, bạn mang đầy tâm sự, thành phố cũng nhuốm màu tâm trạng. Tôi thấy bạn rất mạnh mẽ, bạn đã nói ra được tâm sự mà suốt nhiều năm bạn không dám mở lời. Bây giờ bạn có thể đứng dậy và bước tiếp, lòng mang nặng nỗi buồn nhưng sẽ chẳng mang theo sự nuối tiếc. Bạn à, nhớ thương đúng người mới là thương nhớ, đôi khi buông bỏ cũng chính là hạnh phúc.
Nguồn: blogtinhyeucuocsong
Bấm theo dõi để ủng hộ chúng tôi và không bỏ lỡ bài viết mới nhất. Xin cảm ơn!