Còn hơn 1 tuần nữa mới đến Tết, nhưng ở nhà tôi từ mấy hôm nay đã vui như hội. Anh em họ hàng đến chơi, chúc mừng cho gia đình tôi có cuộc hội ngộ của hai chị em sau hơn nửa thế kỷ.
Chuyện xảy ra cách đây gần 80 năm. Từ khi tôi còn bé, mẹ vẫn kể chuyện chạy loạn trước năm 1945. Năm đó ông tôi cùng đội du kích ở lại chống càn, còn bà ngoại dẫn 3 con đi chạy nạn. Trên đường đi, tiếng bom, tiếng súng, tiếng kêu khóc gọi nhau… hỗn loạn.
Hai ngày đầu 3 chị em còn nắm tay nhau chạy kịp theo mẹ. Sang ngày thứ ba, sau một đợt bom, không biết cậu út bị lạc đâu mất. Bà ngoại mang đồ đạc giấu vào một gốc cây, bảo 2 con ngồi đợi rồi đi tìm cậu út.
Đến nhá nhem tối, bà tôi quay lại, giọng khản đặc vì khóc và gọi con. Bà lấy hành lý, mệt mỏi giục 2 con tiếp tục lên đường. Trên đường đi 3 mẹ con liên tục gọi tên nhưng vẫn không tìm thấy cậu tôi.
Sau những ngày chạy loạn trở về quê, mọi người trong gia đình vẫn không ngừng tìm kiếm cậu nhưng không có chút tin tức nào cả.
Nhiều năm trôi qua, ông bà tôi mất mà trong lòng vẫn day dứt vì để lạc mất con. Bây giờ, bên ngoại chỉ còn mình mẹ tôi. Năm nay mẹ cũng hơn 90 tuổi.
Khi truyền hình phát chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly, mẹ tôi rất thích xem, hầu như mẹ không bỏ qua một buổi nào. Một hôm, bỗng dưng mẹ ngồi thần ra, nhắc đến cậu và bảo, nếu còn sống thì bây giờ cậu cũng hơn tám mươi tuổi rồi.
Thấy vậy anh tôi bảo mẹ: “Hay con gửi các thông tin lên nhờ Đài truyền hình tìm giúp, các anh chị em, con cháu cũng đăng lên nhờ cộng đồng mạng tìm hộ. Biết đâu sẽ có tin tức về cậu?”.
Chúng tôi làm theo lời anh nói. Rồi công việc bận rộn, mấy anh chị em cũng lãng quên chuyện này. Chỉ riêng mẹ tôi vẫn chăm chú theo dõi chương trình, chắc cụ vẫn hy vọng một ngày tìm được cậu.
Bỗng dưng cách đây nửa tháng, anh tôi nhận được một cuộc điện thoại hỏi về quê ngoại, tên ông bà, các bác… Sau đó người trong điện thoại hẹn mấy ngày nữa sẽ về xác minh cụ thể.
Suốt mấy ngày sau đó mẹ tôi trằn trọc không ngủ được. Ban ngày mẹ cứ ngồi cửa ngóng, thấy có người gọi là lật đật chạy ra.
Thế rồi ngày mọi người mong đợi đã đến. Trưa hôm đó, sau bữa cơm trưa, chúng tôi thấy một chiếc xe chạy đến đỗ ở cổng. Một cụ ông cao, gầy bước xuống, đi vào. Cả nhà tôi đang ngơ ngác, chưa ai kịp hỏi thì đã thấy giọng cụ run run gọi tên mẹ tôi.
Lúc này tất thảy chúng tôi đều đứng bật dậy. Dù chưa bao giờ gặp nhưng hình như tình thân mách bảo, chẳng ai bảo ai, tất cả cùng gọi tên cậu và reo lên mừng rỡ. Mẹ và cậu nhận ra nhau ôm nhau mừng mừng, tủi tủi.
Quả thật là một điều kỳ diệu, hai chị em xa cách gần 80 năm, giờ đã được gặp nhau.
Qua lời cậu kể lại, lúc đó lạc mẹ và hai chị, cậu rất sợ, khóc chạy đi tìm mà không gặp ai. Sau đó cậu được một bà dắt đi theo. Đợi mãi không có ai đến nhận nên cậu ở lại làm con nuôi trong gia đình đó. Lớn lên, cậu lấy vợ sinh con ở tỉnh Bắc Giang.
Cậu cũng muốn tìm về quê xem gia đình như thế nào, ai còn ai mất. Nhưng lúc lạc, cậu còn nhỏ quá, không nhớ tên làng. Cậu chỉ nhớ tên bố, mẹ và 2 chị. Cậu còn nhớ mẹ tôi có cái nốt ruồi rất to ở sống lưng, cậu thường cấu làm mẹ tôi đau.
Gần đây, vô tình con cậu đọc được dòng tin nhắn của người bạn chia sẻ trên Facebook, thấy thông tin rất giống cậu nên liên lạc thử. Không ngờ cậu lại tìm được quê và chị gái.
Mấy hôm cậu về, mẹ tôi vui lắm, hai chị em trò chuyện, dẫn nhau đi chơi thăm hàng xóm.
Họ hàng hay tin cũng kéo đến chơi, mừng cho gia đình. Cậu ở chơi ít ngày rồi về lại Bắc Giang, thu xếp công việc. Cậu hẹn sẽ đưa gia đình về quê ăn Tết để nhận lại anh em họ hàng sau bao năm lưu lạc.
Những ngày này, anh em chúng tôi tất bật chuẩn bị để đón gia đình cậu. Mọi người ai cũng háo hức mong chờ ngày cả gia đình sum họp. Chắc chắn Tết năm nay sẽ là một cái Tết đặc biệt và ý nghĩa nhất của mẹ tôi và gia đình – một cái Tết đoàn viên đúng nghĩa.
Độc giả: Nguyễn Thiện