Vợ tôi đang mang bầu tháng thứ 8. Hình như phụ nữ mang thai nóng hơn người thường.

Lúc nào cô ấy cũng kêu người bức bối, khó chịu. Thương vợ, tôi quyết định lắp một cái điều hòa trong phòng riêng của hai vợ chồng.

Ở điều kiện hoàn cảnh gia đình tôi, để lắp điều hòa cũng là việc cần cân nhắc. Hai vợ chồng tôi đều làm công nhân, nếu không tăng ca thì lương không được bao nhiêu. Mẹ tôi chưa già nhưng sức khỏe yếu, hầu như chỉ ở nhà làm những việc vặt và lo nội trợ.

Hàng tháng, lương hai vợ chồng chỉ đủ chi tiêu, còn dư bao nhiêu để dành cho kỳ sinh nở và nuôi con nhỏ sắp tới. Lúc đầu, khi tôi nói lắp điều hòa, vợ bảo không cần, sợ tốn tiền điện.

Nhưng tôi bảo vợ: “Chỉ cần mình dùng tiết kiệm, chắc cũng chẳng hết bao nhiêu”. Vợ nghe tôi nói xuôi tai nên đồng ý.

Mang tiếng là có điều hòa, nhưng phải hôm nào thật nóng bức, vợ tôi mới dám bật. Những ngày trời nắng nóng, cô ấy bảo mẹ chồng vào phòng ngủ cùng nhưng mẹ tôi không vào.

Bà bảo, cả đời trải qua bao mùa nắng nóng có sao đâu. Vả lại, bà không quen nằm điều hòa, vào nghe mùi cứ như đi xe, cảm thấy mệt hơn.

Nói là tiết kiệm, nhưng tháng vừa rồi, nhìn hóa đơn tiền điện gấp đôi tháng trước, vợ tôi cũng xót xa. Cô ấy đùa tôi: “Cái giá của sự sung sướng đúng là không hề rẻ”.

Tôi động viên vợ: “Để anh chịu khó tăng ca, coi như kiếm tiền cho mẹ con cu Sóc nằm điều hòa nhé”. Vợ nghe xong nước mắt rưng rưng.

Tôi có một chị gái đã lập gia đình. Chị làm công nhân, lấy chồng ngoại tỉnh, chưa có nhà nên đang ở trọ. Trước tôi chưa lấy vợ, anh chị ở cùng nhà. Từ khi tôi chuẩn bị cưới, gia đình chị mới chuyển ra ngoài thuê trọ.

Dạo này, hai đứa con chị nghỉ hè nên mỗi sáng đi làm, chị gái tôi đều chở con đến nhà tôi nhờ mẹ trông. Các cháu ăn uống cả ngày ở nhà tôi, chiều chị mới đón về. Thậm chí nhiều hôm, anh chị đi làm ca về muộn, để hai đứa ngủ luôn ở đó.

Hai đứa nhỏ tối nào cũng kêu nóng, đòi vào phòng cậu mợ ngủ điều hòa. Vợ tôi sợ ngủ chung cháu lăn ngang lăn dọc sẽ đạp vào bụng bầu nên phải trải chiếu xuống nền nhà, hai vợ chồng nằm ngủ, nhường giường cho hai cháu.

Chuyện ngủ là một chuyện, còn chuyện ăn uống cũng là vấn đề. Hôm qua, vợ tôi hỏi mẹ: “Chị gửi hai cháu ở đây, thế có gửi tiền ăn không mẹ?”.

Mẹ tôi nghe con dâu hỏi thì lấy làm kinh ngạc. Tôi hiểu tâm trạng của mẹ lúc đó. Với mẹ hay với tôi, lo cho cháu ăn uống là điều tất nhiên, không tính toán. Nhưng vợ tôi lại nghĩ khác.

Cô ấy cho rằng, anh chị cũng đi làm, có tiền. Nuôi con là trách nhiệm của anh chị, không phải trách nhiệm của cô ấy.

Nhưng từ khi bọn trẻ nghỉ hè, chúng gần như ở luôn bên nhà chúng tôi, đương nhiên việc ăn uống hàng ngày vợ tôi phải lo cả. Cô ấy thấy anh chị như vậy là không biết điều.

Tôi đã vài lần nhắc nhở vợ, con chị cũng là cháu mình. Anh em trong nhà khi cần thì hỗ trợ, giúp đỡ nhau, có đi đâu mà thiệt.

Nhưng dù nói thế nào, vợ tôi cũng thấy ấm ức, không thoải mái. Thái độ của con dâu như vậy khiến mẹ tôi không hài lòng. Mẹ tôi bảo vợ tôi ghê gớm, ki bo, với con cháu trong nhà cũng tính toán từng bữa ăn, giấc ngủ.

Hôm chủ nhật vừa rồi, hai vợ chồng tôi đều đăng ký làm thêm. Vợ làm ca sáng, tôi làm ca chiều. Tôi vừa vào ca, mẹ gọi điện nói vợ tôi ôm đồ bỏ về nhà ông bà ngoại.

Tôi hỏi mẹ có chuyện gì mà lại như thế? Mẹ tôi kể: “Thì cũng có gì đâu! Hôm nay chủ nhật, anh chị con được nghỉ làm. Từ sáng sớm, cả nhà nó đã kéo nhau sang đây.

Ăn uống xong, cả vợ chồng, con cái kéo vào phòng con bật điều hòa nằm ngủ. Tầm hơn 2h vợ con về, trời nắng như đổ lửa, mẹ thấy nó có vẻ mệt.

Nó chào mẹ xong thì đi thẳng vào phòng. Mẹ cũng đi theo, định bảo nó là nay anh chị sang, đang ngủ trong phòng.

Mẹ chưa kịp nói, nó đã mở cửa. Nhìn cảnh trong phòng ngủ, anh chị và cháu nằm trên giường, chăn gối, đồ đạc vứt ngổn ngang dưới nền nhà, vợ con không nói gì, liền xếp quần áo bảo với mẹ sẽ về ngoại ở ít hôm.

Mẹ biết nó không hài lòng cảnh vừa nhìn thấy nhưng không khuyên nó được”.

Tôi nghe xong, vừa thương vợ, vừa giận chị, liền xin nghỉ làm chạy ngay về nhà. Tôi và chị gái cãi nhau một trận.

Chị ấy cho rằng, tôi có vợ chỉ biết bênh vợ, không coi chị em ra gì. Rằng cậu mợ mà cháu đến chơi, ăn bữa cơm còn muốn phải đưa tiền này nọ. Hỏi xem có nhà ai đối xử với cháu như thế không?

Tôi chạy xe sang nhà bố mẹ vợ, vợ tôi nhất định không về. Cô ấy nói không chịu nổi thói vô lý của chị gái chồng, cũng không muốn lo lắng chuyện bao đồng nữa.

Cô ấy bảo sẽ ở cữ luôn nhà ngoại, nhường phòng bên nhà cho nhà chị gái về ở luôn cho thoải mái. Tôi nhờ bố mẹ vợ khuyên nhưng họ lại đứng về phía con gái. Họ cho rằng, con gái mình ở nhà chồng bị ăn hiếp, phải chịu ấm ức, đồng ý cho con gái về nhà.

Cuối cùng, chẳng chuyện gì ra chuyện gì, mà anh chị em trong nhà và thông gia hai bên không nhìn nổi mặt nhau.

Là do chị gái tôi quá đáng, vợ tôi khó tính hay chấp nhặt, hay do lỗi tại cái điều hòa?

Theo Dân trí