Ngày ấy, tôi là nhân viên văn phòng. Trong một buổi họp đồng hương, tôi quen Hương là sinh viên năm thứ 1 đại học. 

Nhìn thấy em hiền lành, xinh xắn, năng động và hát rất hay, lại cùng quê nên tôi nhanh chóng phải lòng. 

Yêu em, tôi chiều em hết lòng. Cuối tuần đưa đón em đi chơi, đi nghe nhạc, đi xem phim. Em ưu tú mọi mặt, trừ một việc: em là fan cuồng nhóm nhạc Black Pink. Mà tôi thì không hâm mộ những nhóm nhạc thị trường, nhất lại là những idol Kpop.

Nhiều lần thấy em háo hức, sục sôi khi mạng xã hội đưa thông tin liên quan tới các thành viên nhóm nhạc thần tượng, tôi chỉ cười vì không ngờ người yêu mình lại cuồng si tới như vậy. 

Em bị ảnh hưởng bởi nhóm nhạc thần tượng ấy nên từ gu thời trang, đồ dùng sinh hoạt thường ngày hay trong các cuộc nói chuyện của em đều mang màu sắc của nhóm nhạc Hàn Quốc đó.

Rồi em còn đặt biệt danh cho tôi là Bánh Bao – mãi sau này tôi mới biết đó là biệt danh của một thành viên trong nhóm nhạc thần tượng của em.

Những điều em làm vì thần tượng đó có lẽ cũng không có gì quá đáng, nên tôi vẫn luôn yêu chiều em.

Chuyện tình của chúng tôi bước sang năm thứ 3, em bước vào năm cuối đại học. Chúng tôi cũng đã tính tới chuyện kết hôn khi em ra trường.

Tôi yêu chiều em hết mực, cũng đã tính tới chuyện kết hôn. Ảnh minh họa: L.G

Năm 2019, nhóm nhạc Black Pink tổ chức concert tại Bangkok, Thái Lan. Lúc đó em đang đi thực tập tại một công ty do anh họ em giới thiệu và đang làm đồ án tốt nghiệp. 

Em rủ tôi đi Thái Lan cùng em, nhưng tôi đang bận hoàn thành dự án và cũng không muốn đi đu thần tượng cùng em.

 “Anh đang bận dự án không đi được đâu. Em chờ khi nào họ sáng Việt Nam thì đi, vừa vui vừa an toàn. Sang đó làm gì, em chưa đi nước ngoài bao giờ, đi dịp này đông và không an toàn đâu”, tôi nói với em.

“Em biết là thế nào anh cũng không đi mà. Anh không đi thì thôi, em đi với bạn. Em đặt vé rồi, may mắn lắm mới có người nhường vé cho đấy”, tôi nhớ mãi lời Hương nói với tôi ngày đó.

Tôi bất ngờ, vì em đang là sinh viên lấy đâu ra nhiều tiền để mua vé. Tôi nhớ không nhầm hồi đó chi phí đi du lịch và giá vé show của BlackPink cũng phải hơn 10 triệu. Gia đình em ở quê cũng không phải khá giả gì. Bố mẹ em vừa phải dồn tiền cho em đi thực tập và làm đồ án tốt nghiệp, lại vừa phải lo tiền cho em trai em chuẩn bị đi lao động xuất khẩu.

Tôi có hỏi em về chuyện tiền nong, em còn giận dỗi tôi bảo tôi không đi cùng, không chiều em thì cũng đừng quan tâm tới việc em kiếm tiền từ đâu để đi xem show diễn của BlackPink.

Sau chuyến đi ấy về, thái độ của em rất khác. Và rồi, chúng tôi nhanh chóng chia tay sau đó 1-2 tuần khi em nói chúng tôi không hợp nhau.

Những bức ảnh chụp em đi show diễn của BlackPink tại Thái Lan năm đó vẫn luôn in đậm trong tâm trí tôi. Ảnh minh họa: L.G

Ngày em bảo vệ tốt nghiệp, tôi định mang hoa tới chúc mừng vì dù sao chúng tôi cũng đã bên nhau một thời gian dài. Nhưng trên đường tới trường của em, mở facebook của em, tôi thấy bài đăng của một người đàn ông khác. Người đó chúc em thành công và nói sẽ luôn bên em, giúp em thành công và thỏa mãn mọi đam mê. 

Đi kèm đó là một bức ảnh, 2 người tay trong tay, cùng đeo chiếc vòng tay và cầm lightstick cổ vũ show của BlackPink tại Thái Lan. Đó chính là người mà có lần em kể, là bạn của anh họ em, trưởng phòng ở công ty em thực tập. Em từng khen anh Ngọc đó đẹp trai, ga lăng và rất nhiệt tình hướng dẫn em thực tập. 

Tôi chợt hiểu ra tất cả. Thật là cay đắng khi phát hiện ra mình để tuột mất người yêu chỉ vì không chiều em đi xem thần tượng. 

Tới giờ đã 4 năm trôi qua mà tôi vẫn không quên được cảm giác cay đắng đó. Tôi cũng không yêu được ai sâu sắc như từng yêu em. Tiêu chí tìm bạn gái của tôi phải là một cô gái không thần tượng ai cả. Tôi sợ yêu người yêu có thần tượng lắm rồi!

Độc giả giấu tên

Rosé BlackPink: Tớ muốn ăn phở ViệtTrong tập 7 chương trình, khi cả nhóm BlackPink có ngày nghỉ, Rosé và Lisa đi trải nghiệm bắn cung. Trên đường đi, khi nhìn thấy tấm biển hiệu Phở Việt Nam, Rosé liên tục nói “tớ đói quá”, “tớ muốn ăn phở” để thuyết phục đồng đội.