Câu nói anh cho là “cửa miệng” nhưng lại là sự xúc phạm lớn với phụ nữ nhất là người làm vợ như tôi.
Hơn 5 năm bên nhau, chúng tôi vẫn chưa có con cái bởi cả hai vợ chồng đều khó. Vì vất vả chạy chữa khắp nơi, tôi gác lại công việc của mình, chấp nhận làm nhân viên văn phòng lương mấy triệu để chăm sóc sức khỏe. Chồng tôi khi đó là trụ cột gia đình.
Trong khi bạn bè chỉ có mức lương vài triệu thì anh đã có thu nhập vài chục triệu. Thưởng Tết của anh gấp 5-10 lần người ta.
Vì chưa có con cái, tiền bạc chúng tôi cũng rủng rỉnh. Hai đứa chi tiêu không biết tiết chế vì cuộc sống không chật vật như những đứa bạn gánh trên vai mấy miệng ăn và việc học hành của các con.
May mắn, sau nhiều năm chạy chữa, tôi cũng mang bầu và sinh con. Cũng thời gian đó, dịch Covid-19 bùng phát, công ty của anh bị ảnh hưởng rất nhiều. Từ người có tiền của, anh trở nên khó khăn khi công ty liên tục nợ lương.
Sau nhiều tháng không trụ vững, anh chọn nghỉ việc. Những tưởng sau đó anh sẽ tìm được một công việc mới nhưng suốt 3 năm trời, anh nghe bạn bè mải mê với những con số, chơi chứng khoán… Anh nuôi hi vọng làm giàu từ đó.
Việc làm giàu của anh lúc được lúc mất nhưng kết quả cuối cùng vẫn là tay trắng. Anh còn mang theo số nợ lớn. Ở nhà, anh cũng không quan tâm đến con nhiều bởi còn bận “nghiên cứu”. Tôi giục anh đi xin việc để kiếm thêm thu nhập cho gia đình nhưng do ở nhà quá lâu, anh không còn tự tin với khả năng của mình.
Sau đó, anh cũng thử sức vài chỗ nhưng chỉ làm được một vài tuần hoặc 1, 2 tháng là nản. Một là công việc không suôn sẻ, hai là đầu óc anh không để ở nơi đó nên không chuyên tâm làm tốt được.
Không chỉ sức khỏe, tinh thần của chồng cũng sa sút nghiêm trọng. Anh dễ nổi cáu, dễ tổn thương. Ngần ấy thời gian, tôi dù vất vả cũng không dám than vãn một lời, sợ động vào tự ái của anh. Anh sẽ cho tôi là người vợ coi thường, khinh bỉ chồng.
Khi lao động bằng trí tuệ không thể giàu có, anh nghĩ đến các trò may rùi. Anh lao vào cờ bạc, cá độ còn tôi gánh trên vai khoản nợ của anh. Dù vậy tôi vẫn tự nhủ phải cố gắng vì con. Tôi phải nai lưng kiếm tiền. Ngoài xã hội, tôi hết mình phấn đấu cho sự nghiệp. Về nhà, tôi hết mình cố gắng làm người mẹ ân cần với con. Ai cũng khen tôi có sức khoẻ tốt, làm việc không biết mệt.
Thực ra, tôi rất mệt nhưng phải cố. Tôi không dám than, không dám kêu dù chỉ một lời.
Đàn ông các anh khi sự nghiệp sa sút sẽ khó lòng đứng dậy bởi những mặc cảm bản thân, những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng phụ nữ chúng tôi cần mạnh mẽ bởi trong đầu họ, gia đình, con cái là điều quan trọng nhất.
Tôi không tự khen mình, cũng không phải quá đề cao phụ nữ. Nhưng nếu cánh đàn ông cho rằng phụ nữ không làm được việc lớn thì các anh đã sai. Sinh con, chăm con, đi làm kiếm tiền, nội trợ, gồng gánh gia đình…, tất cả những việc đó đều đổ lên đầu người phụ nữ. Nếu các anh là anh hùng thì phụ nữ sẽ là những “siêu anh hùng”, “anh hùng của anh hùng”.
Bây giờ, sau mấy năm tôi một mình gồng gánh kinh tế gia đình, lo cho con cái, chăm sóc cả nhà chồng không một lời oán than, anh đã thừa nhận tôi giỏi. Anh cũng không dám buông lời cay đắng, xúc phạm vợ như trước. Bởi anh biết, mỗi việc đến tay tôi, tôi đều làm rất tốt. Tôi giữ chức vị cao trong công ty, thu nhập lo cho cả nhà, chăm sóc con cái, làm mọi việc trong nhà không cần đến giúp việc. Tôi còn gánh trên vai khoản nợ vì chơi bời, làm ăn thua lỗ của chồng.
Tôi có thể không phải người tài giỏi nhưng tôi luôn nỗ lực hết mình, phấn đấu vì mục tiêu chung là gia đình. Tôi không dễ dàng nhụt chí, yếu đuối, chán nản buông bỏ và ỷ lại vào người khác bởi còn rất nhiều người đang hi vọng nơi tôi.
Vậy cho tôi hỏi chồng, hỏi cánh mày râu, đàn bà chúng tôi thực sự làm được gì? Các anh đã làm được như chúng tôi chưa?
Độc giả giấu tên