Tôi vừa trải qua cuộc họp gia đình căng thẳng. Tôi cứ nghĩ mình sẽ được mọi người trong gia đình bảo vệ khi chồng tôi là người phản bội. Nhưng không, tôi lại thấy mọi chuyện càng thêm bẽ bàng. Chẳng lẽ, tất cả là do sức mạnh của đồng tiền?

Tôi và chồng kết hôn khá sớm, có con năm 20 tuổi. Chúng tôi chỉ học trung cấp nên đã vay mượn mở cửa hàng kinh doanh. Có chút vốn liếng, chúng tôi đầu tư vào nhập khẩu hàng hóa và mua bán bất động sản.

Thời gian đầu, chúng tôi cũng bầm dập vì thua lỗ. Không muốn bỏ cuộc, chồng đã vay mượn tiền, không chỉ làm việc của nhà mà còn nhận làm thêm bên ngoài để có tiền trang trải.

Tôi không thể nào quên những ngày ngồi vò võ bên mâm cơm chờ chồng đến đêm khuya. Có hôm mưa gió sấm chớp, xe chồng bị hỏng, anh phải dắt bộ về, tôi ngồi chờ đến đêm mà lòng như lửa đốt vì nghĩ có chuyện bất trắc xảy ra.

Để dồn tiền cho buôn bán, chúng tôi sống tiết kiệm, chi tiêu tằn tiện. Đồ đạc trong căn nhà đơn sơ toàn những thứ do người quen thải ra.

Ảnh minh hoạ: Pexels

Ngày đó nghèo, vất vả nhưng vợ chồng sớm tối có nhau. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Trong trái tim chồng dường như chỉ có vợ con và tôi cũng hoàn toàn hài lòng với người chồng hiền lành, chịu khó như anh.

Rồi dần dần công việc kinh doanh phát triển, khoản tiền chồng đem về cho tôi mỗi ngày một lớn. Nhất là khi chồng tôi tham gia đầu tư vào bất động sản, kinh tế gia đình tôi khá giả hẳn ra. Nhưng cũng từ đó, những bữa ăn ở nhà với vợ con cứ thưa dần. Anh luôn về nhà trong dáng vẻ no nê, thỏa mãn.

Tình trạng này đã kéo dài hơn chục năm nay. Mỗi lần tôi chia sẻ với chồng, muốn hâm nóng tình cảm, anh lại gạt phắt đi và nói rằng mọi chuyện đang bình thường. Chúng tôi chẳng có gì phải thay đổi. Cứ như thế, cả hai càng ngày càng xa cách.

Chồng tôi từ ngày có tiền trong tay chu cấp cho gia đình rất xông xênh. Anh thường xuyên cho tiền bố mẹ đẻ, các anh chị trong nhà. Mỗi năm đều cho cả nhà đi du lịch, ở khách sạn 5 sao, sử dụng dịch vụ cao cấp.

Từ ngày giàu lên, chồng tôi cũng sống khác và như con người khác. Tôi nhận ra chồng đã ngoại tình từ lâu nhưng chẳng biết làm thế nào để thay đổi.

Những năm qua, tôi vì nghĩ đến các con mà chấp nhận cuộc hôn nhân này. Hè năm nay, con gái lớn của tôi đã tốt nghiệp đại học. Tôi nghĩ đến việc ly hôn để giải phóng cho mình và có chút vốn liếng cho các con làm ăn.

Chồng tôi kiên quyết không đồng ý vì không muốn bẽ mặt với người ngoài. Lâu nay, anh vẫn tự hào là có gia đình hạnh phúc, vợ đẹp, con ngoan, đủ nếp, đủ tẻ.

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành yêu cầu họp gia đình. Tôi nói rõ nội tình của gia đình mình và khẳng định chồng không còn tình cảm với tôi, cũng không còn tôn trọng vợ.

Tuy nhiên, cả gia đình chồng tôi lại vào hùa bảo vệ chồng. Chồng tôi thản nhiên nói anh không hiểu tôi muốn gì. Bao năm qua, anh lo cho tôi cuộc sống sung sướng, đầy đủ.

Chồng không muốn nói chuyện đạo đức vì nó là vô cùng, trong khi đời người có hạn nên anh muốn sống cho mình. Tôi càng đau đớn và thất vọng khi chồng nói rằng, người vợ như tôi “sướng không biết đường sướng”.

Nghe gia đình chồng khuyên ngăn, chồng biện minh, tôi chỉ biết uất nghẹn nuốt nước mắt vào trong. Người từng rất yêu tôi sao lại có thể nói ra những câu khiến người khác đau lòng như vậy.

Chẳng lẽ, ai giàu lên cũng thay lòng đổi dạ? Nhiều người đàn ông nghĩ, cứ có tiền là chuyện gì cũng giải quyết được hết. Họ cho rằng, cứ tạo ra cuộc sống sung túc cho vợ con là mình đã làm tròn trách nhiệm gia đình, có quyền vui chơi, hưởng thụ, có quyền được sống cho riêng mình?

Theo Dân trí