Tôi từng có một tình yêu rất đẹp, kéo dài từ năm cuối cấp 3 đến năm 3 đại học. Đó cũng là mối tình đầu của chúng tôi.
Tuổi trẻ, ai chẳng từng yêu đương vô tư và nồng nhiệt. Tôi không giấu giếm tình yêu cũng như hạnh phúc của mình, nhất là với các bạn ở phòng ký túc xá.
Tôi không ngờ, sự khoe khoang của tôi đã phải trả giá đắt. Bằng một thủ đoạn nào đó, cô bạn cùng phòng đã “qua đêm” với bạn trai của tôi và yêu cầu anh ấy phải chịu trách nhiệm.
Bạn trai tôi nói, cô ta đã chuốc rượu cho anh say. Còn cô ta cho rằng, anh cố tình “bắt cá hai tay” và cô ta vì yếu lòng mà “phản bạn”. Tất nhiên, sau những chuyện đã xảy ra, ai giải thích thế nào cũng không còn quan trọng.
Mối tình đầu của tôi tan vỡ chóng vánh như vậy. Tôi dọn ra ngoài ở trọ, tuyên bố “nhường” bạn trai cho cô ta. Thật tiếc, cô bạn cũng không có cách nào “trói buộc” được anh, vì vốn dĩ bạn trai tôi không yêu cô ta.
Nhiều năm trôi qua, câu chuyện kia đã trở thành dĩ vãng. Tôi có thêm vài mối quan hệ yêu đương mới, tuy nhiên không ai đủ đậm sâu để tính chuyện đường dài.
Tôi bây giờ ở tuổi 32, công việc vững vàng, thu nhập ổn định, nhan sắc đang ở độ chín. Có lẽ, đó cũng là khó khăn trong việc chọn bạn đời. Những người đàn ông lớn tuổi hơn đa phần đã có gia đình. Những chàng trai ít tuổi hơn thì tôi không hứng thú. Tôi còn nhận ra một điều, mình thường lọt vào tầm ngắm của nhiều đàn ông đa tình hoặc đang chán vợ.
Được đàn ông đã có gia đình buông lời tán tỉnh chẳng có gì đáng tự hào. Thậm chí, tôi thấy khó chịu, phiền phức vô cùng. Từng bị người khác chen chân, phá vỡ mối tình đầu nên tôi cực ghét những “người thứ 3”. Bản thân tôi tự tin mình sẽ không bao giờ là loại người đó.
Thời gian gần đây, một người đàn ông tìm cách lấy lòng tôi. Tôi chỉ gặp anh vài lần vì yêu cầu công việc, không ngờ lại lọt vào “tầm ngắm” của anh ấy.
Đó là người đàn ông điển trai, phong độ, thành đạt nhưng trên ngón tay áp út đã đeo nhẫn. Đàn ông nhiều ưu điểm như vậy đều sớm thuộc về người khác. Không muốn rắc rối, tôi khéo léo từ chối những món quà tặng đắt tiền và sự quan tâm của anh ấy.
Thói đời, theo tình tình chạy, chạy tình tình theo. Tôi càng tỏ ra lạnh nhạt, đề phòng, anh ấy lại càng nhiệt tình theo đuổi. Đàn ông lạ thật, có vợ con đề huề mà với phụ nữ khác vẫn buông lời mật ngọt.
Một hôm, có số điện thoại lạ gọi cho tôi, tự xưng là vợ của người đàn ông kia. Chị ấy vừa gọi đã buông lời dọa dẫm. Đúng như tôi lo lắng, tự nhiên “ngồi không cũng dính đạn”.
Nhưng giọng nói ấy sao nghe quen thế? Tôi nhìn số điện thoại rồi vào Zalo dò tìm chủ nhân. Thật không thể tin, vợ anh ta chính là cô bạn cùng phòng ký túc xá từng cướp bạn trai của tôi năm xưa.
Trái Đất này tròn hay thành phố này thực sự chật hẹp đến thế? Cô ấy từng dùng thủ đoạn để cướp lấy người đàn ông tôi yêu. Và giờ chồng cô ấy lại đang tìm cách tán tỉnh tôi.
Chuyện cũ tưởng đã ngủ yên, không ngờ đột ngột sống dậy. Tôi bỗng có ý nghĩa tiêu cực: Nếu ngày xưa cô ấy không phá đám, có khi tôi và anh đã là của nhau. Tôi không còn là “bà cô ế chồng” trong mắt nhiều người như bây giờ.
Tôi từng rất căm ghét cô ấy, nhưng ghét cũng chỉ biết chịu trong lòng. Ai ngờ, dòng đời đẩy đưa, đẩy luôn chồng cô ấy đến bên tôi. Nếu đời cho tôi một lần “đóng vai phản diện”, tôi còn do dự gì mà không “diễn”.
Tôi sẽ cho cô ấy nếm trải cảm giác bị người khác cướp mất người mình yêu thương đau đớn thế nào? Tôi sẽ bắt cô ấy phải cầu xin tôi buông tha chồng cô ấy. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi cảm giác những ấm ức mình chịu trước đây như được trút bỏ.
Thế nhưng, đó là những gì tôi nghĩ, không dám chắc mình muốn làm. Cô ấy có lỗi với tôi, nhưng con cô ấy thì không. Tôi cũng không muốn trở thành loại người mà tôi căm ghét.
Nếu giờ tôi làm như vậy thì tôi cũng giống cô ta, phải vậy không?
Theo Dân trí
‘Tôi đã từng yêu một người có vợ’
Tôi biết trong suy nghĩ mọi người tôi chỉ là một kẻ điên, có giải thích, có nói gì thì cũng thế.
Nữ thạc sĩ tương lai đau đầu vì trót mang thai với người có vợ
Yêu người có vợ là vô đạo đức!