Vợ chồng tôi kết hôn được gần 20 năm, hiếm hoi chỉ có một con gái năm nay 16 tuổi. Tôi rất muốn sinh thêm cho chồng nhưng tôi bị xoắn dây rốn thai nhi, lần sinh đẻ đầu đã khiến tính mạng của mẹ con tôi đứng bên bờ cửa tử. Chồng tôi sợ nguy hiểm nên không đồng ý cho tôi mang bầu lần nữa.

Tôi luôn áy náy và biết ơn chồng vì điều này, càng cố gắng trở thành hậu phương tốt nhất để anh tập trung lo sự nghiệp, mọi việc khác tôi tự mình làm hết. Với tôi, chồng con là tất cả cuộc đời. Thế nhưng hạnh phúc mà tôi muốn bảo vệ bằng mọi giá bắt đầu chao đảo bởi cơn sóng gió. Chồng tôi có bồ, một phụ nữ đơn thân sống ở chung cư cùng tòa nhà với bạn của con gái tôi.

Chồng tôi không biết chiều nào con cũng đứng đó rình xem và chứng kiến bố mình vui vẻ đưa đón cô ta, trong khi về nhà lại giữ khuôn mặt thờ ơ, khó chịu với mẹ. Quả thật, tôi không phải không nhận ra sự thay đổi của anh nhưng vì anh giải thích công việc bận bịu, căng thẳng nên thay vì hỏi han làm phiền, tôi chọn cách yêu thương nhiều hơn để bù đắp vất vả cho chồng.

Tôi cố giữ gia đình vì con, ly hôn cũng vì con - 1

Vợ chồng tôi kết hôn được gần 20 năm nhưng hiếm hoi chỉ có một con gái năm nay gần 16 tuổi (Ảnh: iStock).

Sự thật vừa nghe từ con gái giống như vết dao đâm thẳng vào trái tim tôi. Nhưng sau phút sững sờ, tôi lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Tôi không thể phá vỡ gia đình này. Tôi vẫn yêu chồng và quan trọng hơn là tôi yêu con, lo lắng cho sự phát triển của con ở tuổi đang lớn. Giai đoạn này con cần sự gần gũi yêu thương đầy đủ của cả bố và mẹ.

Tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với chồng rằng, tôi biết anh có bồ ở ngoài nhưng tôi không muốn phá vỡ gia đình, không muốn ảnh hưởng tới con và đề nghị anh gần gũi con hơn. Anh nghe tôi, tìm cách chuyện trò với con nhưng khi thấy con tỏ thái độ chống đối ra mặt, không ngoan hiền như trước, anh chán nản, viện vào cớ này, ngày càng ít thời gian có mặt ở nhà.

3 người ở 3 thế giới khác nhau, hoàn toàn xa cách. Con gái tỏ thái độ lầm lì, không muốn giao tiếp, lặng lẽ ăn rồi quay về phòng. Tôi âm thầm bên mâm cơm nguội ngắt, đợi chờ rồi lại dọn đi. Từ ngày biết không cần giấu nữa, chồng tôi trở nên công khai, còn nói với tôi anh đã hết tình cảm và đề nghị ly hôn. Tuy nhiên, tôi không đồng ý.

Tôi biết nhiều gia đình bố mẹ ly hôn, người thiệt thòi nhất chính là con cái của họ. Tôi không muốn điều đó xảy ra với gia đình mình. Vì vậy, tôi không ngại nín nhịn, nhún nhường, miễn là những thứ mà tôi cố công tạo dựng bao năm không sụp đổ. Tôi cho rằng, chồng tôi chỉ đang say nắng chứ anh vẫn trân quý gia đình, yêu vợ thương con.

Tôi tin sự hy sinh của tôi sẽ có lúc khiến anh nhận ra sai lầm và trở về với mẹ con tôi. Cho nên, bỏ mặc sự cáu gắt vô lý từ chồng, mặc anh ấy sẵn sàng nổi khùng, cãi vã, không còn nhẹ nhàng nể trọng tôi như xưa, tôi vẫn im lặng bỏ qua mọi chuyện.

Chứng kiến sự nhẫn nhịn của tôi, con gái hỏi: “Sao mẹ không bỏ bố? Sống thế này mẹ không thấy mệt à?”. “Mẹ mệt chứ, nhưng mẹ sẵn sàng chấp nhận mọi thứ vì con”, tôi đáp.

Tôi cứ nghĩ con sẽ ôm lấy tôi để cảm ơn. Nhưng không, con bỏ đi, đóng sập cửa trước sự sững sờ của tôi. Thái độ hằn học, hỗn hào này nếu là trước kia, hẳn tôi đã điên lên mà dạy dỗ con, nhưng hôm nay tôi câm lặng.

Tôi hiểu tổn thương với người lớn dù tệ vẫn dễ chấp nhận hơn nỗi đau trong lòng con trẻ, nhất là khi tận mắt chứng kiến bố ngoại tình, phản bội mẹ và niềm tin của con.

Cảm giác bị phản bội bởi người mà mình tôn kính thật sự gây ra tác động quá lớn đến tâm hồn con. Tuy nhiên, trẻ con lại có suy nghĩ và quan điểm riêng mà người lớn không thể tưởng tượng nổi. Đứa con gái chưa đầy 16 tuổi của tôi hóa ra giữ trong lòng những điều khiến tôi phải giật mình. Tôi chỉ nhận ra điều này khi vô tình trong lúc dọn phòng, đọc được tờ giấy con kẹp trong vở.

Nội dung tờ giấy viết rằng con ghét, giận và thất vọng với bố mẹ. Bố thì phản bội, mẹ thì nhu nhược, yếu đuối. Con mong sau này không lấy chồng, không lặp lại cuộc sống tội nghiệp, đáng chán của mẹ.

Tôi đọc đi đọc lại mảnh giấy. Những dòng chữ non nớt này đã dạy cho tôi một bài học, để trực tiếp nhìn thấu vào sự hèn nhát của chính mình. Tôi đang cố ru ngủ bản thân, không chịu chấp nhận thực tế.

Tôi không chỉ đánh mất chồng, đánh mất hình tượng của tôi trong mắt con mà còn đánh mất cả chính tôi. Thay vì trở thành tấm gương cho con tự hào, vợ chồng tôi trở thành những hình mẫu méo mó, tệ hại.

Điều tôi cần làm lúc này là đồng ý ly hôn và mạnh mẽ xây dựng lại cuộc sống hạnh phúc do chính tôi tạo dựng, chứ không phải thứ hạnh phúc mà tôi thụ động trông đợi vào tình thương từ ai khác đem lại cho tôi.

Theo Dân trí