Ngày đó, mới bước chân vào trường đại học, chúng tôi được học môn Quân sự (bây giờ gọi là môn Giáo dục quốc phòng). Cả lớp có một tháng tập luyện như người lính thực sự. Nào là chiến thuật, ném lựu đạn, xạ kích… lăn lê bò toài cả ngày ngoài sân tập.

Tuy mệt nhưng ai cũng thấy vui và khỏe khoắn, đặc biệt là qua đó chúng tôi thấu hiểu nỗi vất vả luyện tập trên thao trường của những người lính.

Để giúp bản thân có được kết quả học tập môn này tốt hơn, nhiều bạn chọn những quần áo tối màu cho phần ngụy trang của mình, các bạn nữ còn tự nguyện chuyển những mái tóc dài thành tóc ngắn cho gọn nhẹ khi tập…

ky niem.jpg
Ảnh minh hoạ. Pexels

Cũng như một số bạn của tôi năm đó, tôi đã sở hữu ngay một mái tóc tém gọn gàng. Biết tôi đang học môn này, anh trai đang là bộ đội gửi về cho tôi một cái áo bay, đôi dép nhựa tiền phong trắng, một cái mũ cối. Mang ra trường tôi diện luôn cùng chiếc quần pho tá, nhìn không khác gì một anh bộ đội chính hiệu.

Cuối đợt tập là đầu tháng 3, gần đến ngày Quốc tế Phụ nữ 8-3, nhà trường tổ chức buổi giao lưu văn nghệ giữa sinh viên với đoàn văn nghệ của tỉnh.

Hôm đó ở sân tập về, ăn cơm xong, chưa kịp tắm gội đã thấy mọi người lục tục kéo nhau đi xem, tôi mặc nguyên bộ quần áo bộ đội chạy theo luôn. Đang xem thì có người nhắn tôi về phòng gấp vì có khách đến thăm.

Ra về, tôi thấy mấy anh học khóa trên đi theo. Một anh bước nhanh đuổi kịp tôi và nói:

Anh bộ đội ơi sao không ở lại xem mà đi đâu vậy?

Tôi nhìn quanh thấy không có ai khác ngoài mình nên hỏi lại:

Anh hỏi em à? Em về vì có khách đến chơi.

Các anh không tin, tôi liền nói tên, lớp, phòng ở. Lúc đó các anh mới biết tôi là nữ, hôm nay ăn mặc thế và mới cắt tóc nên không nhận ra. Tôi tiếp khách rồi tắm giặt xong, mấy bạn cùng phòng cũng đi xem về. Tôi kể lại chuyện bị nhầm là con trai cho mọi người nghe.

Ngày hôm sau, mấy đứa bạn phòng bên biết chuyện nên rủ tôi đóng giả anh bộ đội, đi chơi các phòng xem có ai nhận ra không.

Thế là chúng lôi tôi dậy, bắt đóng bộ vào. Trời tối, không đội mũ, mọi người bắt tôi sắn tay áo lên. Một đứa bạn không biết kiếm đâu được cả chiếc đồng hồ nam to đùng và cặp kính không số để tôi đeo vào cho oách. Diện bộ xong, tôi cũng không nhận ra mình nữa. Trông tôi lúc này giống hệt một anh bộ đội có dáng người nhỏ nhắn, trắng trẻo và thư sinh. 

Cả buổi tối hôm đó, chúng tôi kéo nhau đi mấy dãy ký túc xá. Đến phòng nào tôi cũng được giới thiệu đang học ở trường sĩ quan trên Sơn Tây. Mọi người không nhận ra tôi, còn thi nhau hỏi chuyện trên trường sĩ quan học tập và huấn luyện như nào…

Thậm chí nhiều người còn buông lời tán tỉnh trêu ghẹo. Tôi còn nghe các chị nói thầm với nhau khen anh bộ đội trắng trẻo, thư sinh và đẹp trai. Tôi buồn cười lắm nhưng vẫn cố nhịn và dùng tài ăn nói của mình đối đáp.

Người lạ không nhận ra được đã đành. Tôi nảy ra ý đến phòng đứa bạn cùng khóa, cùng quê nhưng khác lớp với tôi. Bạn có người yêu là bộ đội. Hai người kết bạn và yêu qua thư nên chưa biết mặt.

Ngồi nói chuyện một lúc mà cô bạn vẫn không nhận ra tôi. Tôi gỡ kính và bảo: “Nhìn kỹ lại đi xem ai đây? Chết thật tuần nào cũng đi về cùng nhau mà không nhận ra tớ à?”.

Ở ngoài, các bạn cười ầm lên. Bạn xấu hổ quá liền lao vào đẩy tôi. Bốp một cái, đầu tôi đập vào tường đau điếng. Tôi hoa mắt rồi từ từ lịm đi không biết gì nữa. Đến khi tỉnh dậy, tôi đã nằm ở giường của mình. Mọi người thấy tôi tỉnh dậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Mấy đứa bảo nghe tiếng đầu tôi đập vào tường kêu to lắm nên chạy vào phòng thì thấy tôi đã ngất xỉu, liền cõng tôi về phòng. Tất cả ngồi chờ gần một tiếng, dự định nếu tôi không tỉnh thì cho xuống trạm xá của trường.

Hôm sau tôi có cảm giác chuếnh choáng, mất thăng bằng. Tôi phải nghỉ học mất mấy ngày nên không thể tham dự lễ kỷ niệm 8/3 và thi văn nghệ của các khóa.

Nhưng bù lại, đấy là một kỷ niệm khiến tôi nhớ mãi không quên thời sinh viên của mình. Tôi đã được trải nghiệm những cảm giác đặc biệt mà ít ai có được.

Độc giả: Lê My