Sau 10 năm yêu nhau trong âm thầm, chúng tôi đã có con đầu lòng trong niềm hạnh phúc không gì sánh được. Tôi và anh trở thành bố mẹ, dù hai đứa chỉ mới đăng ký kết hôn mà chưa có một đám cưới như biết bao nhiêu người khác.
Với tôi, được ở bên anh, tận hưởng cảm giác của một người vợ, người mẹ đã là niềm vui hơn tất cả đám cưới xa hoa, lộng lẫy. Bởi để có ngày hôm nay, chúng tôi phải trải qua một hành trình dài.
Chúng tôi quen nhau từ thời còn là sinh viên và có những cung bậc cảm xúc của hai kẻ si tình. Anh ít tuổi hơn tôi nhưng lại ra dáng, chững chạc hơn bạn bè. Ở bên anh, tôi có cảm giác được che chở và bảo vệ. Trong những năm học đại học, anh là chỗ dựa vững chắc về tinh thần khi tôi sống tự lập ở thành phố.
Ngày chúng tôi cầm trên tay tấm bằng đại học, anh muốn tổ chức đám cưới ngay. Tuy nhiên, tôi thấy còn quá sớm. Sau hơn một năm, chúng tôi xác định sẽ kết hôn.
Lúc đó, tôi mới đưa anh về ra mắt gia đình. Anh ngoan ngoãn, lễ phép, chững chạc, có công việc để kiếm tiền dù chưa giàu. Trong mắt bố mẹ tôi, anh khá ổn so với tiêu chí đã đặt ra.
Tuy nhiên, chỉ có một điều khiến mẹ không hài lòng là anh em trong nhà anh không học hành tử tế. Thậm chí, có người thuộc thành phần bất hảo. Ngoài ra, bố mẹ anh phiêu bạt làm ăn khắp nơi, nay đây mai đó cũng không đúng tiêu chí mà mẹ tôi mong muốn.
Với tôi, điều đó không quan trọng. Tôi sẽ cưới anh chứ không phải sống với gia đình chồng cả đời. Sau khi cưới, chúng tôi sẽ ở thành phố, hai đứa tự lo cho cuộc sống. Vấn đề cốt yếu nhất là tôi và anh cần có nhau, yêu đương mặn nồng, thật lòng.
Bố mẹ tôi quyết ngăn cản mối quan hệ này. Mẹ tôi cho rằng, hai đứa vào đời với hai bàn tay trắng, không thể lo cho cuộc sống. Bố mẹ không thể chu cấp cho con gái sau khi cưới, nếu chồng không thể kiếm được nhiều tiền.
Nhìn sự phản đối của nhà gái, anh nhiều lần chán nản nói lời chia tay, mong tôi có hạnh phúc riêng. Chúng tôi níu kéo nhiều lần, chia tay rồi quay lại, lặp đi lặp lại như vậy.
Năm 24 tuổi, anh quyết định ra nước ngoài làm việc. Tôi ủng hộ anh và hứa sẽ chờ đợi. Suốt gần 10 năm, tôi và anh nói chuyện với nhau qua điện thoại, gặp gỡ trong âm thầm mà không dám cho bố mẹ biết.
Nhiều lần, bố mẹ thúc giục tôi tìm hiểu và cưới chồng. Thế nhưng, tôi không thể quên và kết thúc tình yêu với anh để đến với người khác. Có lúc, mẹ tôi nổi cáu vì con gái đã gần 30 tuổi mà không lo chuyện chồng con.
Sau 10 năm bôn ba nơi đất khách, bạn trai tôi quyết định trở về sau khi đã có lưng vốn đủ để hai đứa mua nhà, sống bên nhau thoải mái. Dịp Tết năm ngoái, anh đến nhà tôi chơi cầm theo một tờ giấy. Ban đầu, bố mẹ tôi định không tiếp vì không hài lòng về anh chàng này. Bố mẹ ngã ngửa vì biết tôi và anh chưa cắt đứt với nhau.
Anh thưa chuyện rồi kể về những gập ghềnh trong 10 năm qua. Anh trao cho bố tôi tờ sao kê ngân hàng với số tiền 10 tỷ đồng trong tay. Anh muốn cưới tôi và hứa sẽ lo chu đáo cho cuộc sống, sống bên nhau hạnh phúc. Trước đây, bố mẹ cấm chúng tôi vì anh không có tiền nhưng bây giờ bạn trai đã có tài sản nhiều hơn gia đình tôi tưởng tượng.
Sau lần gặp mặt đó, bố mẹ không còn cấm cản mà mong chúng tôi sớm tính chuyện kết hôn. Mẹ tôi nói, coi như đó là thử thách cho con rể. Anh làm được và có ý chí, đáng để gắn bó trọn đời.
Chúng tôi đăng ký kết hôn và vừa đón con đầu lòng trong niềm hạnh phúc vỡ òa. Nhìn con xinh xắn sau khi chào đời, tôi càng trân trọng những giây phút bình yên sau 10 năm yêu đương trong lặng lẽ.
Giờ đây, tiền bạc không còn thiếu, chúng tôi sẽ mua một căn chung cư ở thành phố và tổ chức đám cưới lãng mạn như hai đứa từng mơ ước trong những dòng tin nhắn suốt 10 năm trời.
Theo Dân trí
Bạn trai đi làm về muộn, cô gái kiểm tra định vị rồi hối hận
Bạn trai gắn bó 14 năm phản bội, cô gái ‘bỏ phố về rừng’ tìm cách chữa lành
Bạn trai đưa cháu đến cuộc hẹn, tôi ngớ người khi nghe cô bé hỏi một câu