Ngày lấy chồng, tôi cứ nghĩ mình là người may mắn vì gặp được người đàn ông tốt, có trách nhiệm với gia đình. Anh tỏ ra quan tâm vợ, gia đình vợ. Mọi chuyện trong nhà, anh đều giải quyết một cách nhanh nhẹn.
Nhưng đó chỉ là thời gian đầu mà thôi. Sau hơn 1 năm kết hôn, anh bắt đầu giở thói xấu.
Hai vợ chồng tiết kiệm mua được căn hộ chung cư trả góp, diện tích hơn 60m2. Tôi vì nợ nần nên phải nai lưng kiếm tiền. Nhờ nỗ lực của bản thân tôi được thăng chức, tăng lương lên 30 triệu đồng/tháng.
Nhưng vợ phất lên, chồng lại không được như ý. Công ty anh rơi vào cảnh nợ nần rồi phá sản. Mấy tháng lương bị nợ của anh cũng không đòi được. Biết chồng thất nghiệp, tôi rất thương. Tôi luôn cố gắng tiết kiệm, thắt chặt chi tiêu để lo cho hai đứa con ăn học và tính toán sinh hoạt phí.
Những tưởng như vậy chồng sẽ chăm chỉ làm việc nhà, nhưng không. Anh tối ngày đi nhậu nhẹt với bạn bè. Anh cho rằng, việc nhà không phải việc của đàn ông.
Khi tôi nhắc anh tiết kiệm, anh chỉ cười khẩy. Anh bảo tôi làm được mấy đồng tiền đã ra oai. Giục anh đi làm thì anh nói không thích cảnh làm thuê nữa, phải tính toán mở công ty riêng, nhưng tôi đợi mòn mỏi suốt 3 năm rồi.
Thời gian anh ở nhà, sợ anh tổn thương, một lời oán trách tôi cũng chưa từng nói.
Chỉ riêng việc đón con, tôi kiên quyết giao cho anh. Từ đó, ngày nào cũng như ngày nào, cứ thấy tôi bước vào cửa là anh bắt đầu kêu ca: “Đừng nghĩ tôi thất nghiệp là rảnh rỗi, thích sai gì cũng được nhé. Tôi đón con rồi thì những việc khác cô phải làm, tôi hết trách nhiệm”.
Từ lúc đó, anh nằm vắt chân xem điện thoại còn tôi lại xoay như chong chóng cho con tắm, nấu nướng… Nhìn chồng, tôi tức sôi máu nhưng vẫn cố kìm nén.
Tôi đi làm bên ngoài, lo toan mọi chi phí, nhưng ngày nào thấy vợ mặc bộ váy đẹp là anh lại nói mỉa: “Cô xem lại bộ đồ này đã phù hợp chưa?”, như thể nhắc tôi chuyện mặc váy, trang điểm là sai trái.
Anh luôn vỗ ngực mình là “có gia giáo”, và mang miếng đất bố mẹ cho anh ra dọa nạt tôi. Anh nói bố mẹ tôi ở quê nghèo, chẳng có của cải cho con gái. Ba năm anh thất nghiệp, tôi đã quá quen với những lời như vậy.
Gánh nặng kinh tế suốt ngần ấy năm khiến tôi chán nản và mệt mỏi. Anh đã không thông cảm lại còn đưa em gái lên ở, không đóng góp cũng không chia sẻ việc nhà. Tôi không hiểu nhà chồng nghĩ gì mà lại làm như vậy.
Em chồng đi làm, lương cao nhưng không có trách nhiệm đóng góp với anh chị, trong khi cô ấy biết anh trai mình thất nghiệp đã lâu. Ngày nào tôi cũng phải phục vụ cơm nước cả nhà và em chồng, đến cái bát cô ấy cũng không chịu rửa. Sữa tắm, xà phòng hết, em chồng chưa từng bỏ ra một nghìn để mua đỡ anh chị. Tôi ý kiến thì chồng không ngừng chỉ trích, nói những lời khó nghe.
Từ khi em lên ở, mẹ chồng tuần nào cũng đến thăm con gái. Tôi lại phải phục vụ cơm nước cả nhà chồng. Suốt thời gian dài tôi chịu cảnh mệt mỏi, cả tuần làm quần quật, cuối tuần muốn nghỉ cũng không xong.
Tôi kêu ca chuyện chồng không chịu đi làm thì mẹ chồng hắng giọng: “Nó đi làm bao năm lo cho cái nhà này, bây giờ cho nó nghỉ ngơi chút cũng được chứ sao? Đàn bà lo có tí đã kêu, đàn ông lo cả đời có kêu bao giờ?”.
Mẹ chồng nói như vậy là xem nhẹ sự hy sinh của tôi. Đáng lẽ sau từng ấy năm thất nghiệp, mẹ và anh phải hiểu và trân trọng sự cố gắng của tôi. Nhưng tất cả chỉ là những lời trách móc, phủi sạch công lao. Có lẽ trong lòng mẹ chồng vẫn chưa buông bỏ được chuyện tôi có bầu trước cưới.
Giờ tôi có nhà mà không muốn về. Nếu không vì con, chắc tôi bỏ ra ngoài thuê nhà sống cho thoải mái. Tôi thực sự không biết nên làm thế nào để thay đổi tất cả?!
Độc giả giấu tên
Tôi cưu mang chồng 3 năm thất nghiệp, khi có việc anh đòi ly hôn
Thất nghiệp, người trẻ Trung Quốc tìm nhà nghỉ sống qua ngày
Chán chồng thất nghiệp, vợ ngoại tình rồi nhận cái kết ê chề