bangai1.jpg
Ảnh minh họa: Pexels

Hai năm trước, vợ chồng tôi hào hứng tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ mừng 1 năm ngày cưới. Với tôi, được quây quần bên gia đình, cười nói và chia sẻ những câu chuyện thường ngày là điều tuyệt vời nhất.

Bố mẹ tôi có hai người con. Sau khi sinh anh trai, mẹ có thêm một lần mang thai nhưng bị sảy. Mãi 12 năm sau, bố mẹ mới có thêm tôi.

Anh trai yêu thương tôi lắm. Anh thi đỗ đại học, rồi lên thành phố. Tôi rất tự hào về anh. Sau này, anh may mắn lấy được người vợ tháo vát. Chị dâu cũng là người khéo léo, duyên dáng, ứng xử tốt với nhà chồng.

Khi vợ chồng tôi tổ chức tiệc mừng 1 năm ngày cưới, ai cũng vui vẻ và tặng chúng tôi những món quà đặc biệt. Nhưng người khiến tôi bất ngờ nhất là chị dâu. Món quà chị tặng là 1 chiếc vòng cổ bằng vàng.

Tôi nhớ, chị dâu đã ghé sát vào tai tôi và nói: “Suốt nhiều năm qua em đã giúp đỡ anh chị nhiều. Đây là một chút tấm lòng của vợ chồng chị. Em nhận nhé”.

Lúc trước, khi tôi học đại học, anh chị đã sinh con đầu lòng. Tôi ở cùng và giúp đỡ anh chị việc trong nhà, trông cháu. Mỗi lần cháu ốm đau đi viện, tôi luôn ở bên anh chị. Anh chị bận, tôi đưa đón cháu đi học.

Tuy vậy, tôi chưa bao giờ kể công hay coi sự giúp đỡ này cần phải trả ơn.

Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng tình cảm gắn bó giữa chúng tôi cứ dần lớn lên sau những chuyện trong gia đình như vậy. Tôi rất vui về điều đó. Món quà đặc biệt lần này của chị dâu khiến tôi rất bất ngờ và cảm động. 

Sau tiệc, tôi cất chiếc vòng cẩn thận. Thỉnh thoảng có sự kiện gì đó, tôi lấy ra đeo. Năm ngoái, do cần tiền mua nhà, tôi đã đem chiếc vòng vàng đi bán.

Chủ cửa hàng kiểm tra hồi lâu, sau đó khẳng định chiếc vòng là vàng giả. Tôi không tin vào những gì mình nghe được. Tôi mang chiếc vòng đến 3 cửa hàng khác nhau và nhân viên tại đó đều khẳng định như vậy.

Tôi sững sờ, không hiểu tại sao chị dâu lại tặng mình món đồ như thế. Tôi giận dỗi, gọi điện cho chị để hỏi lại cho rõ.

Hóa ra chiếc vòng không phải là chị dâu mua mà là món quà của một người bạn tặng chị. Vì chiếc vòng không hợp với mình nên chị tặng lại cho tôi. Chuyện vàng thật, giả thì bản thân chị cũng không hề biết.

Sau khi nghe lời giải thích của chị, những nghi ngờ trong lòng tôi dần tiêu tan. Có lẽ đây chỉ là chuyện hiểu nhầm. Tôi tự trách mình hơi vội vàng, nghi oan cho chị. Tình cảm của chị dành cho tôi mới là thứ đáng quý.

Dù chiếc vòng cổ không có giá trị vật chất, nhưng nó là kỷ niệm đẹp về tình cảm và sự gắn kết mà tôi đã nhận được từ chị dâu.

Giờ đây, mỗi khi nhìn chiếc vòng, tôi không chỉ thấy đó là một món trang sức, mà còn là biểu tượng của tình yêu thương, sự tha thứ và bài học quý giá về cuộc sống.