Từ quê ra Hà Nội học đại học, tôi bị bố mẹ bắt ở chung phòng trọ với N. – người bạn cùng quê và học cùng cấp ba với tôi.
Ở quê, N. đã rất ăn chơi, nổi tiếng “thay người yêu như thay áo”. Dẫu vậy, bố mẹ tôi cho rằng ở cùng người quen vẫn an toàn hơn.
Thế là, chúng tôi được bố mẹ thuê cho căn phòng gần 20m2, có gác xép, nhà vệ sinh khép kín,… Nói chung khá đầy đủ và tiện nghi.
Chúng tôi chia nhau, N. ngủ dưới nhà, tôi ngủ trên gác xép. Dù có ấn tượng không tốt lắm nhưng tôi tin N. hiểu chuyện, không đến mức không thể ở cùng.
Nào ngờ, sống chung một thời gian, tôi phải kêu trời vì những tật xấu của cô ta.
N. có thói quen “dùng chùa” đồ. Dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng,… tôi đều bỏ tiền ra mua, cô bạn thản nhiên dùng nhưng không thèm xin phép tôi lần nào.
Ngay cả băng vệ sinh tôi cất riêng, N. cũng vô tư lôi ra dùng. Khi tôi bức xúc, có ý kiến thì cô bạn trơ trẽn cãi lại, bảo tôi là người nhỏ nhen, ích kỷ.
N. còn cực kỳ lười biếng. Tôi ngăn nắp, sạch sẽ, còn N. khá bừa bộn. Đồ đạc dùng xong không để đúng vị trí là tôi thấy ngứa ngáy, khó chịu vô cùng.
Quan điểm của N. là “ai thích sạch thì đi mà dọn” và mặc định, việc dọn dẹp nhà cửa là của tôi. Chuyện cơm nước, N. đôi khi cũng ỷ lại.
Những chuyện nhỏ nhặt ấy khiến tôi cực kỳ bức xúc nhưng vẫn cố gắng “ngậm bồ hòn làm ngọt”, hy vọng khi hết hợp đồng thuê nhà có thể kiếm cớ chuyển đi.
Thế nhưng, sự việc mới xảy ra gần đây khiến tôi quyết tâm chuyển chỗ trọ ngay lập tức.
Cách đây 2 tháng, N. có bạn trai. Người đó học cùng lớp với N., từng nhiều lần về phòng tôi ăn cơm và dĩ nhiên là “ăn chùa”.
Một vài lần, N. kiếm cớ mệt mỏi để bạn trai ở lại chăm sóc từ sáng đến khuya. Hôm nào đi học thì đỡ, còn vào ngày nghỉ, tôi bị họ làm cho tức sôi máu.
Cái cảnh nằm trên gác xép nghe tiếng họ hú hí, rúc rích dưới nhà, buồn đi vệ sinh cũng ngại không dám xuống, chắc cả đời này tôi không quên được.
Cuối tuần vừa rồi, tôi về quê chơi, còn N. ở lại. Trước khi về, tôi dặn dò N. rất kỹ về quy định của chủ trọ về giờ “giới nghiêm”, cũng như việc dẫn bạn về phòng.
Chiều Chủ nhật, vừa đặt chân đến cổng nhà trọ, bà chủ trọ đã kéo tay tôi vào nhà trách móc chuyện dẫn người lạ về phòng trọ qua đêm.
Tôi chết sững khi biết N. để bạn trai ở lại phòng trọ qua đêm.
Lúc lên nhà, thấy chiếc áo sơ mi và chiếc quần nam treo trong nhà tắm, tôi thực sự nổi điên. Bị chất vấn, N. nói cô ta cũng phải trả một nửa tiền thuê nên có quyền.
Tôi không nói thêm lời nào, đem bộ quần áo lạ kia vứt vào sọt rác và tuyên bố chuyển chỗ trọ.
Ngay buổi tối, tôi dọn quần áo sang nhà bạn ở nhờ cho đến khi tìm được phòng trọ mới. Đồ đạc ở căn phòng trọ cũ, tôi không thèm đem theo bất cứ thứ gì.
Tiền cọc thuê nhà tôi cũng không màng đến. Hơn 1 năm ở cùng người bạn vô ý tứ như vậy đã quá đủ tồi tệ cho quãng đời sinh viên vốn tươi đẹp của tôi.
Độc giả giấu tên