Trước khi cưới, tôi và chồng đã có khoảng thời gian hơn 1 năm yêu nhau. Khi đó, cả hai như lạc vào thế giới đầy huyền ảo, mộng mơ. Hàng ngày gặp nhau, chỉ cần nhìn thấy nhau là đã đủ hạnh phúc rồi.
Yêu nhau từ thủa tay trắng, mối tình thật đẹp và giản dị. Tôi có một anh chàng đẹp trai, hào hoa và rất hài hước, quan tâm chu đáo tới tôi từng chút một.
Một người bạn trai thông minh, hiểu biết như vậy, dĩ nhiên là tôi mong được làm vợ của anh ấy.
Một đám cưới diễn ra ngập tràn hạnh phúc của tôi và chồng, thế là bao ước mơ về chung một mái nhà, có những đứa con đẹp tuyệt cũng đã thành hiện thực. Cuộc sống tuy vất vả, nhưng vợ chồng có nhau, vượt qua những thiếu thốn đời thường.
Mới đầu tôi cũng đi làm thuê ở công ty, lương hàng tháng ổn định, được cất nhắc và tăng lương, song chưa đủ cho một nhu cầu ngày một lớn của gia đình.
Tôi nghỉ việc, tự làm ăn kinh doanh để có cơ hội bứt phá, chứ cứ đi làm công ăn lương, biết bao giờ mới khá lên được. Khởi nghiệp khi mà trong tay gần như không có gì, phải vay mượn, nhờ vả nhiều lắm từ bạn bè, người thân mới có tiền để làm ăn.
Công việc mới đầu đầy gian nan, có khi tưởng chừng như bế tắc, muốn dừng lại… Nhưng với sự kiên trì, bản lĩnh, tôi đã có những thành công bước đầu và phát triển.
Cơ sở sản xuất của tôi mới đầu rất nhỏ lẻ, sau đó mở rộng thành nhà xưởng và quy mô ngày càng một hiện đại. Tôi đã có nhà, có xe ô tô, có cuộc sống đầy đủ và khá giả.
Chồng lười nhác, chỉ biết tìm cách bòn rút tiền của vợ. Ảnh minh họa
Nhưng kể từ khi tôi có tiền, chồng lại hoàn toàn trở thành một con người khác. Anh ấy chọn cách sống hưởng thụ, lười nhác, không muốn đi làm công ty nữa.
Chồng tôi nghỉ việc, loanh quanh hàng ngày đi uống cafe, tụ tập ăn nhậu với bạn bè. Anh ấy thản nhiên nói với vợ: “Anh đi làm cả tháng đồng lương chỉ bằng bữa ăn nhậu của em với đối tác. Nên anh nghỉ việc, có gì hỗ trợ em và lo việc nhà”.
Mỗi ngày, chồng chỉ nghĩ cớ để xin tiền vợ, có tiền là anh ta lao vào mua sắm quần áo, giày dép, điện thoại… toàn những loại đắt tiền để thể hiện với bạn bè, người quen.
Khi có việc nhờ, chồng kiếm đủ lý do để từ chối, nhưng vợ đưa tiền cho là nhiệt tình làm luôn. Đến mức về nhà ngoại có việc, chồng cũng không muốn đi, tôi phải bất đắc dĩ đưa cho vài chục triệu “thuê” chồng về cùng trước sự đòi hỏi phải có thù lao từ anh ấy. Để anh ấy vui vẻ, thoải mái nơi nhà vợ.
Tôi chưa bao giờ gây sức ép với chồng là phải kiếm nhiều tiền, thành công như những người khác. Nhưng chồng tôi càng ngày càng lười nhác, phụ thuộc vào vợ khiến tôi chán nản.
Dường như mỗi lần nhắn tin, gọi điện đầy lời lẽ yêu thương nhưng sau đó là lấy lý do, nài nỉ xin tiền vợ. Tôi không khác gì “máy in tiền” để chồng bòn rút.
Công việc làm ăn có lúc thuận lợi, có lúc khó khăn, trắc trở, nhưng chồng tôi nào có để ý đến cảm xúc của vợ. Nhiều lúc buồn, tôi lại không muốn trở về nhà vì chồng chỉ kiếm cớ giận dỗi, đòi hỏi tiền bạc.
Mỗi lần giận dỗi, anh ta lại dọa dẫm ly hôn khiến tôi thêm mệt mỏi. Thương các con còn nhỏ, không muốn chuyện tình cảm đã từng rất hạnh phúc giờ lại đổ vỡ nên tôi đành nhẫn nhịn.
Chỉ mới mấy hôm trước thôi, chồng tôi đã cùng bạn “vẽ” ra chuyện chồng tôi làm thua lỗ trong làm ăn để bắt tôi phải giải quyết mất 300 triệu đồng. Tôi thương chồng mà lo xong mọi thứ mới vỡ lẽ, chồng cố tình lừa dối để có tiền đi chơi, mua sắm hàng hiệu.
Tôi quá thất vọng về chồng, liệu rằng mình có quá yếu mềm khi chung sống với một con người như vậy? Tôi có nên ly hôn anh ta không? Hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Sức khỏe đời sống