Chồng tôi không phải là dân kinh doanh nhưng rất thích nhậu nhẹt. Cứ có bạn bè ới là anh nhất định sẽ đi, không thèm quan tâm vợ con có đồng ý hay không. Lần nào nhậu cũng thế, anh đi tăng 2 tăng 3 mới chịu về.
Thấy chồng nôn thốc nôn tháo vừa tức lại vừa thương, tôi đã khuyên anh bao nhiêu lần, nhưng không có hiệu quả. Biết tôi giận, anh cũng chỉ xin lỗi qua loa cho có. Lần nào tôi cũng tha thứ, có lẽ vì vậy mà anh không chịu sửa đổi.
Sức chịu đựng của con người có hạn, vì thế lần này anh đi nhậu về, tôi không thèm nói một câu nào, “bãi chiến trường” anh nôn ra tối qua tôi vẫn chưa dọn. Sáng sớm, tôi vẫn đi làm bình thường. Công ty anh 9h mới bắt đầu làm việc nên anh đi làm sau.
Đến khi gần tan sở tôi gọi điện cho anh, nói chiều qua ngoại đón con về, hôm nay tôi có việc bận. Lần này tôi để anh loay hoay cho thấy cảnh phải vừa trông con, vừa dọn những bãi nôn của mình.
Bình thường muộn nhất cũng 7h tôi đã về. Nhưng lần này, 11h giờ rồi tôi vẫn năi nỉ mấy đứa bạn ở lại nguồi chơi, nói chuyện với mình, rồi rủ chúng nó đi bar quẩy luôn.
Có lẽ thấy muộn rồi mà tôi chưa về nên anh lo lắng, suốt ruột, gọi cho tôi cả chục cuộc, kệ anh, tôi vẫn cứ vui chơi với bạn bè, vì dù sao ngày mai cũng là chủ nhật được nghỉ cả ngày ở nhà để ngủ.
Đến 3 giờ sáng, tôi và đám bạn vẫn đang còn nhảy nhót trong bar, cầm điện thoại lên, tôi thấy gần 50 cuộc gọi nhỡ. Nhưng anh vẫn gọi tiếp, tôi bắt máy, anh gắt:
Ảnh minh họa: Internet
– Em đang ở đâu, sao giờ này chưa về.
– Anh đi nhậu nhẹt với bạn bè, em có nói gì đâu? Sao anh gắt em. Em phải cho anh nếm trải mùi vị đợi chờ như thế nào.
– Em về ngay đi, con không có mẹ nó khóc quá trời, anh chịu hết nổi rồi.
Mặc anh, tôi chơi thêm 1 tiếng nữa mới về. Về đến nhà cũng đã hơn 4 giờ sáng, người say khướt, gõ cửa chuông om xòm để anh ra mởi cửa.
– Sao giờ này em mới về, biết anh lo lắng lắm không?
– Kệ anh, anh đi được tôi cũng đi được (giọng tôi lè nhè).
Vừa vào đến nhà tôi nôn hết ra người anh, vương vãi ra sàn nhà. Chạy vào nhà vệ sinh ngồi ở trong đó gần tiếng đồng hồ. Sợ tôi có chuyện gì, anh gõ cửa mạnh, mặt tôi lúc đó tái mét, anh vội vàng dìu tôi vào phòng ngủ.
Đến sáng tỉnh dậy đầu tôi rất đau, cũng không nhớ rõ mình về nhà bằng cách nào. Bước ra phòng khách thấy anh đang dọn dẹp, nhìn thấy thương lắm. Nhưng tôi mặc kệ, bơ luôn, đi lấy nước uống rồi vào phòng lấy đồ tắm rửa.
Từ ngày đó, anh cũng không còn đi nhậu nhiều với bạn bè, đỡ hơn trước rất nhiều. Khi nào nhậu, tôi gọi anh sẽ bắt máy rồi về ngay. Tôi có hỏi sao dạo này anh ngoan thế, không như trước nữa. Anh nói:
– Từ hôm thấy em đi chơi khuya về, say khướt, nôn hết ra sàn nhà, anh thấy hãi. Tưởng tượng ra những lúc anh về cũng vậy, để em dọn dẹp, anh mới thương.
Hơn nữa, anh phải “vật lộn” với con, nó khóc quá trời, dỗ kiểu gì cũng không chịu nín, được tí nó lại tè dầm, anh thay tã mà thấy oải quá. Anh biết lỗi rồi nha vợ, từ nay anh sẽ không vậy nữa. Với anh sợ, nếu em mà có lần 2 đi chơi qua đêm nữa, chắc anh chết.
– Em cũng chỉ học theo anh thôi mà, để anh thấm thía cái cảnh em phải trải qua. Không anh sướng quá không hiểu được nỗi khổ của em.
Chỉ cần làm vậy thôi, ông chồng của tôi đã sợ. Biết quan tâm vợ con và phần nào đã bớt nhậu nhẹt, tôi cũng không còn phải mòn mỏi chờ đợi chồng về khuya nữa.
Theo Gia đình Việt Nam