Tôi năm nay 38 tuổi, kết hôn được 15 năm. Lúc mới kết hôn, tôi và chồng đi làm ăn xa và lập nghiệp ở thành phố. Mới đầu còn ở nhà thuê, hai vợ chồng chịu khó làm ăn, cuối cùng cũng mua được căn nhà nhỏ. Tôi và chồng tự hào lắm, cũng muốn gắn bó lâu dài ở thành phố.
Nhưng về sau, cảm thấy mệt mỏi do công việc làm ăn ngày càng khó khăn. Bên cạnh đó, mẹ chồng cũng già yếu, một lần về quê, mẹ chồng nói rằng bà muốn con cháu ở gần. Nếu vợ chồng tôi về, bà sẽ tạo điều kiện hết mức để tôi làm ăn, sinh sống.
Nghe theo lời mẹ chồng, tôi bán nhà trên thành phố với số tiền 1 tỷ động. Tôi về nhà mẹ chồng sinh sống, làm ăn. Cảm thấy nhà cửa có phần xuống cấp, không đủ phòng ở vì hai con của tôi cũng ngày càng một lớn. Tôi dốc hết tiền để xây sửa lại nhà, có cơ ngơi khang trang như hiện nay.
Công việc làm ăn của tôi cũng khá thuận lợi, tôi mở cửa hàng bán đồ uống ở phố huyện, hàng tháng thu nhập cũng tốt. Kiếm được tiền, tôi làm tròn bổn phận của người vợ, người mẹ, người con dâu, luôn quan tâm tới nhà chồng.
Tôi làm công việc nhà, chi trả mọi khoản trong gia đình. Hay đúng hơn, tôi nuôi mẹ chồng và lo ăn học cho em chồng.
Sốc sạch tiền lo cho nhà chồng, con dâu vẫn bị mẹ chồng đối xử thiếu công bằng. Ảnh minh họa
Chồng tôi cũng có công việc ổn định, nhưng lương tháng không được là bao nên có thể nói tôi chính là trụ cột của gia đình. Dù ai cũng công nhận điều này, nhưng tôi vẫn chưa thể làm hài lòng mẹ chồng khó tính. Bà vẫn luôn cằn nhằn về chuyện nhà cửa, bếp núc của con dâu, khó chịu khi tôi bận bịu việc kinh doanh…
Biết là mẹ chồng khó tính, tôi nhẫn nhịn chịu đựng vì nghĩ rằng bà tuổi già sức yếu, mệt mỏi, khó chịu cũng là lẽ thường tình. Tôi cứ hết lòng chăm sóc, lo toan cho nhà chồng rồi có ngày sẽ được đền đáp. Nhưng không ngờ, mọi nỗ lực của tôi trở thành tan biến khi mẹ chồng tuyên bố chia tài sản cho các con.
Trong buổi họp gia đình cách đây 1 tuần, mẹ chồng chia mảnh đất hiện tại thành 3 phần cho 3 con đẻ. Vợ chồng tôi sẽ được mảnh đất cuối vườn, diện tích nhỏ nhất.
Phần đất thứ hai được chia cho chị cả, đã đi lấy chồng nhưng vẫn được chia mảnh đất khá rộng, thuận tiện cho việc xây nhà. Còn căn nhà hiện tại, mẹ chồng chia cho vợ chồng chú út vì lý do “giàu con út, khó con út”, mẹ chồng luôn chiều chuộng, quý mến chú út nên ưu ái mọi thứ.
Khi tôi thắc đã đóng góp nhiều tiền để xây nhà thì phải được sở hữu ngôi nhà đã xây thì bị mẹ chồng mắng mỏ: “Nhà xây trên đất của tôi, tôi cũng có đóng góp chút ít. Cô kể công xây nhà chứ gì, có giỏi thì bê cái nhà này đi.
Đất của tôi, chia cho ai bao nhiêu là tùy tôi. Nếu cô cảm thấy đất bé quá, chưa có nhà thì cứ việc về nhà ngoại mà xin đất, xin tiền rồi thích mua chỗ nào thì mua“.
Biết mình yếu thế, lại không thể trái ý mẹ chồng nên tôi đành nín nhịn mặc dù rất bức xúc. Mẹ chồng tôi đứng tên đất từ hồi bố chồng còn chưa mất, nên giờ bà có toàn quyền quyết định.
Biết là vô lý, nhưng tôi chẳng thể làm được gì. Còn chồng tôi cũng không dám cãi lại mẹ. Anh ấy và mẹ tôi luôn miệng an ủi: “Thôi nhường nhịn đi em, đang làm ăn tốt, cố kiếm tiền mà mua chỗ khác“.
Anh ấy còn nghe theo lời mẹ chồng, luôn xúi tôi về nhà xin đất, xin tiền của bố mẹ đẻ để ra ngoài ở riêng. Tôi rất thất vọng trước cách hành xử của mẹ chồng, bất ngờ vì chồng mình cũng vào hùa theo mẹ.
Tự nhiên tôi thấy mình thật ngu ngốc, giá như hồi trước không nghe theo lời mẹ chồng thì giờ đâu phải chịu cảnh ấm ức, còn bị nhà chồng ghét.
Bỗng dưng lại rơi vào hoàn cảnh khó xử, tôi nên chấp nhận mọi thứ cho yên ổn? Có cách nào để mẹ chồng tôi hoặc vợ chồng chú út hoàn trả lại số tiền mà vợ chồng tôi đã bỏ ra để xây nhà?
Theo Sức Khỏe Và Đời Sống