Một ngày mùa thu mưa to như bão năm 2022, tôi phóng xe ầm ầm qua cầu Long Biên để về nhà với bố mẹ. Mưa táp vào mặt khiến tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Vừa rũ cái áo mưa ướt sũng khỏi người, tôi vò mái tóc rối bời rồi bảo bố đang ngồi uống nước chè rằng con gái bố sắp sửa quay lại thời độc thân hoành tráng.
Mẹ đang nấu cơm tối dở trong bếp liền vội vã chạy ra. Bà lo tôi bị ốm nên bắt thay ngay quần áo mới, một bộ hoa hòe đỏ chói thơm mùi tủ gỗ của mẹ. Rồi bố từ tốn gọi tôi xuống ăn cơm, không nhắc gì đến chuyện tôi nói khi mới đến.
Lúc đứng rửa bát tôi lặp lại với mẹ chuyện mình với chồng sắp bỏ nhau. Tưởng mẹ sẽ quan tâm nhưng không, bà cũng hững hờ y như bố tôi vậy! Nhà người ta lo lắng con cái ly hôn đến phát sốt, bố mẹ tôi thì thản nhiên như không có gì xảy ra.
Tôi chán nản lăn ra ngủ, đến tầm 9h mẹ gọi dậy bảo xuống nhà. Rồi tôi thấy chồng ngồi lù lù ở phòng khách. Chính bố tôi gọi anh sang để đón tôi về. Tôi vùng vằng không chịu theo chồng, bố bảo nếu không đi thì đừng bao giờ bước chân quay lại nhà nữa. Tôi ấm ức hỏi tại sao bố không bênh con gái. Ông đáp bao giờ trời sập xuống thì bố gánh cho, chứ chuyện dọa ly hôn thì không có gì để bênh cả.
Suốt 30 năm trời bố cưng tôi như công chúa. Ông bà cũng có mình tôi là con nên cái gì tốt nhất cũng đều dành cho tôi. Tuy nhiên có chiều có dạy, ngoài những lúc thương con thì bố tôi cũng nghiêm khắc không kém ai. Bởi thế nên hầu như tôi chưa bao giờ dám cãi bố. Ông lúc nào cũng nói chuyện nhẹ nhàng nhưng ẩn đằng sau là sự cứng rắn vô hình khiến tôi phải sợ.
Đến lúc tôi lấy chồng rồi bố mẹ vẫn luôn dõi theo. Dù không nói ra nhưng đầy chuyện bố mẹ biết rõ. Thi thoảng về nhà ăn cơm, tôi vẫn bị nhắc khéo về chuyện ứng xử bên nhà chồng, hoặc vấn đề gì đó mà tôi làm chưa tốt. Tôi vẫn luôn tin tưởng bố mẹ là chỗ dựa cho mình dù có chuyện gì đi chăng nữa. Song tới lúc rạn nứt với chồng thì tôi không hiểu vì sao bố mẹ lại đẩy mình đi?
Lý do lần ấy tôi dứt khoát muốn kết thúc hôn nhân là vì chồng quá ương bướng. Anh ấy có nhiều thứ trái ngược với tôi khiến 2 đứa sống chung không thể hòa hợp nổi. Tôi thích ăn cơm nhà, chồng thích ăn hàng. Tôi thích gọn gàng ngăn nắp, chồng thích bừa bãi tùy ý. Tôi thích đi xem phim ngoài rạp với nhau, chồng thì chỉ thích ở nhà xem phim đánh đấm kinh dị. Tôi thích đi du lịch chụp ảnh, chồng thích nằm ườn một chỗ ngủ xuyên ngày. Tôi thích ôm nhau khi ngủ, chồng thì ghét việc đó vì anh bảo vừa nóng vừa mỏi tay. Tôi ghét thuốc lá, chồng hút phì phèo cả ngày.
Nói chung là quá nhiều thứ mâu thuẫn từ nhỏ nhặt đến to đùng khiến chúng tôi cãi nhau liên tục. Mà khổ nỗi chồng không chịu nhường tôi, cái gì anh cũng cãi tay đôi hoặc cố chấp đến khi tôi tự động bỏ cuộc. Kiểu như mùa đông chồng lười tắm nói mãi không được tôi đành kệ. Tôi càu nhàu chuyện chồng đổ tiền lãng phí vào mấy cái mô hình lắp ráp trẻ con, anh ấy liền vặc lại bằng cách chỉ trích đam mê mua sắm với làm nails của tôi. Chồng gì mà lúc nào cũng thích ăn thua đủ với vợ!
Quay lại hôm mưa gió ấy. Trước khi về bố có dặn vợ chồng tôi là đầu giường cãi cọ cuối giường làm hòa, không muốn nhìn mặt nhau thì cũng phải ngủ chung chứ không được ngủ riêng. Tôi vùng vằng ra lấy xe máy định về trước, ai ngờ bố đã giấu chìa khóa đi và bảo tôi lên ô tô chồng chở về.
Dọc đường chúng tôi không nói với nhau câu nào. Tôi bảo mấy hôm nữa sẽ dọn đồ ra ngoài ở riêng, từ giờ đến lúc ly hôn xong xuôi thì tôi không muốn nhìn mặt chồng nữa. Anh im lặng không cãi nhau với tôi như mọi khi. Về đến nhà anh cũng lặng lẽ lên giường ngủ trước, bảo tôi nên nghe lời bố dặn đi.
2 ngày sau tôi chuẩn bị xong đơn ly hôn. Con chung chưa có, tài sản nhà xe chia đôi, tiền tiết kiệm riêng thì của đứa nào đứa ấy giữ.
Khi tôi nhắn tin báo chồng rằng chuẩn bị ra tòa thì tự dưng bố gọi điện hẹn gặp. Ông bảo trời đẹp nên rủ 2 vợ chồng đi ăn uống hóng mát, tôi miễn cưỡng đến quán với tâm trạng như cơm thiu. Đến nơi thấy chồng đã ngồi ngay ngắn đối diện bố mình.
Bố vui vẻ hỏi 2 đứa muốn ăn gì. Tôi nói món gì cũng được, còn chồng chọn một chiếc bánh kẹp. Riêng bố thì gọi khoai tây chiên, tôi thấy lạ vì chưa bao giờ ông thích ăn món đó.
Khi đồ ăn nước uống bày ra trước mặt nóng hổi, chúng tôi mời bố ăn trước. Ông thong thả cầm dĩa chấm một cọng khoai chiên vào sốt cà chua. Rồi bố tấm tắc khen ngon, khen ai sáng tạo ra món này mà vị dễ chịu quá, khoai ngọt bùi nóng hổi quyện với sốt chua ngọt khá hay ho.
Con gái với con rể sắp toang đến nơi mà bố tôi còn muốn đóng vai nhà phê bình ẩm thực nữa! Thấy tôi chọc chọc miếng gà nướng như trẻ con, bố liền chuyển giọng sang nghiêm túc.
– Các con thấy khoai tây với sốt cà chua chả liên quan gì đến nhau đúng không? Để riêng ra thì khoai vừa nhạt vừa khô, lại còn lắm dầu mỡ ngán tận cổ. Sốt cà chua ăn không thì cũng chẳng nuốt được, nó chua lè ra mà vị cũng không ngon. Nhưng 2 cái đấy ăn cùng nhau thì lại hoàn hảo, ưu điểm của món này bù đắp cho món kia, khiến người ta không thể ăn thiếu 1 trong 2 được. Hôn nhân cũng thế các con ạ. Cả 2 đứa đều có cái tốt cái xấu và bù trừ cho nhau. Những tật xấu của nhau thì chỉ có các con biết, và lúc trước 2 đứa cũng tự nguyện chấp nhận mấy cái xấu đó để cưới nhau đúng không?
Ngừng một lát quan sát thấy chúng tôi vẫn chăm chú nghe, bố liền tiếp tục câu chuyện.
– Cơm sôi thì bớt lửa, vợ giận chồng bớt lời. Bố biết 2 đứa vẫn còn yêu thương nhau, chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không vừa ý trong cuộc sống hàng ngày khiến các con khó chịu về người kia thôi, đúng chưa nào? Con gái bố là sốt, nó chua và khó ăn. Nhưng con rể cũng là khoai tây khô nhạt không phải ai cũng thích. Cãi cọ nhau mới là vợ chồng, chứ cái tầm đã ghét nhau thật thì chả thèm nói cái gì nữa. Bố hi vọng 2 con bình tĩnh lại, cho nhau thời gian suy nghĩ, và đừng động tí là đòi ly hôn. Sau này lại hối hận không kịp đấy.
Tôi xấu hổ cắm đầu vào gặm gà, tự thấy mình ấu trĩ thật sự. Đúng là tôi hay giận chồng vì lý do vớ vẩn, chưa có cái gì to tát đến nỗi phải ly hôn. Được bố mẹ chiều quen nên tôi cứ tự cho mình là đúng. Chồng tôi thì tự ái cao nên anh toàn kệ cho tôi ngang vậy thôi. 2 đứa mới cưới chưa được bao lâu, không kiềm chế được cái tôi của bản thân, thành ra cứ đẩy mối quan hệ đến mức cao trào. Chồng tôi cũng là người hiểu chuyện, nghe bố nói xong anh liền xin lỗi vì đã khiến bố mẹ phải bận lòng.
Bố tôi bề ngoài khô khan thế thôi chứ vốn sống của ông cực kỳ phong phú. Một người đã đi nhiều nước từ Á sang Âu, từ châu Phi sang châu Mỹ, sống với mẹ tôi hơn 30 năm trời, chẳng lẽ ông chưa thấu hiểu thăng trầm trong hôn nhân? Lời ông nói chữ nào cũng đúng. Vợ chồng tôi còn phải học hỏi rất nhiều.
Ngày xưa tôi cứ hay cười mấy cuốn sách kiểu quà tặng cuộc sống vì thấy nó triết lý sáo rỗng. Giờ mới thấm thía chuyện khoai tây với sốt cà của bố vô cùng. Nếu không nhờ bữa ăn lạ kỳ ấy của bố, có lẽ tôi đã không được tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc một tay ôm đứa con bé bỏng thơm nức mùi sữa, một tay được dựa vào bờ vai vững chãi của chồng bình yên như lúc này.
Theo Phụ Nữ Việt Nam