Tôi luôn nghĩ chuyện kết hôn là do duyên số nên khi những người bạn cùng tuổi đã yên bề gia thất, con cái học cấp 1, cấp 2 thì tôi vẫn là một người đàn ông độc thân vui vẻ.
Nếu không vì bố mẹ già yếu, thúc giục con trai lấy vợ để ông bà sớm có cháu nội bế bồng thì tôi đã không kết hôn với người phụ nữ kém mình 10 tuổi. Cô ấy là người cùng quê, hiền lành, làm nhân viên văn phòng.
Qua 4 tháng tìm hiểu, tình cảm chưa sâu đậm nhưng vì cả hai phù hợp và đều có nhu cầu kết hôn nên tôi quyết định cưới rồi tìm hiểu sau. Nhưng sau 3 tháng chung sống, tôi nhận ra kết hôn vội vàng là sai lầm.
Cô ấy không khéo léo trong giao tiếp. Mỗi lần tôi đưa cô ấy đi chơi cùng bạn bè, vợi tôi chả nói câu nào. Ai chủ động hỏi chuyện thì vợ trả lời và cũng qua loa lấy lệ.
Trong khi vợ của bạn bè chuẩn bị đồ ăn thức uống chu đáo, vợ tôi chỉ ngồi một chỗ, nói không biết nấu nướng. Quả thật, việc nấu nướng ở nhà của vợ tôi cũng chỉ qua loa, tôi toàn phải làm thay. Nhưng tôi cho rằng đến chỗ đông người, vợ sẽ khác.
Chưa hết, vợ tôi có sở thích kiểm soát tiền của chồng. Cô ấy yêu cầu tôi phải đưa lương cho vợ giữ. Tài sản trước hôn nhân cô ấy cũng hỏi bằng được để thâu tóm. Tôi không thích vợ tôi quá tò mò, nhất là khi mới về chung sống được 3 tháng.
Các cuộc vui của tôi, các mối quan hệ của tôi, vợ cũng hỏi cùng, biết tận. Cô ấy ra điều kiện mỗi tuần chồng chỉ được đi chơi 2 buổi tối và nhất định phải về trước 23h. Những lời vợ nói như thách thức khiến tôi uất ức.
Tôi nói cho vợ, công việc của tôi khác người ta, có nhiều mối quan hệ. Tôi có nhà, có xe, có kinh tế và tôi cho rằng tất cả những việc mình làm là để tạo dựng một tương lai vững chắc hơn cho gia đình.
Vợ đi làm văn phòng, lương chưa được 10 triệu, tôi không hề ý kiến. Khi cô ấy cần tiền lo việc, tôi sẵn sàng chi. Khi cô ấy cần mua sắm, tôi cũng chu đáo hết mình. Tôi muốn cô ấy chăm sóc chồng, lo toan gia đình thay vì quản thúc, o ép.
Nhiều lần tôi nói rõ quan điểm rằng, vợ chồng quan tâm nhau là chuyện đương nhiên nhưng không nên xâm phạm quá sâu vào đời tư của nhau.
Tôi không thích đưa tiền cho vợ quản vì tôi có rất nhiều thứ phải chủ động kinh tế. Tôi càng không thích vợ tra khảo chuyện tài sản trước hôn nhân vì đó là tài sản riêng của tôi và vợ không có quyền đó.
Vì chuyện này, cả hai nhiều lần cãi vã. Vợ cho rằng, tôi không tôn trọng cô ấy nhưng suy nghĩ của tôi hoàn toàn ngược lại.
Thử hỏi có mấy người phụ nữ lấy chồng ở thành phố mà đã có nhà, có xe ngay? Họ phải vất vả bao năm mới mua được căn hộ trả góp. Vậy có lý gì tôi phải mang thêm gánh nặng này?
Sau hơn 3 tháng, tôi dần nhận ra mình không còn tình cảm và sự kiên nhẫn dành cho cuộc hôn nhân này. Những kỳ vọng về một gia đình hạnh phúc dần tan biến, thay vào đó là sự chán nản và thất vọng.
Tôi thực sự muốn ly hôn nhưng lại sợ bố mẹ sẽ không chịu được cú sốc này. Tôi phải làm sao đây?
Độc giả giấu tên
Giải pháp giúp trẻ vượt qua cú sốc tinh thần khi có cha mẹ ly hôn
Không muốn ly hôn, chồng vác luôn vợ rời khỏi phòng xử án
Vợ đệ đơn ly hôn sau 40 ngày làm đám cưới vì thói quen kỳ lạ của chồng